Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1639 - Chương 1894 - Hai Vị Thánh Cảnh Mới

Chương 1894 - Hai vị Thánh Cảnh mới
Chương 1894 - Hai vị Thánh Cảnh mới

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Diệp Phong giải thích: “Không sao. Mấy ngày đủ cho ngươi đột phá. Dù sao ta cũng vừa mới tạo ra một bí cảnh, thời gian bên trong nhanh hơn ngoài gấp ngàn lần. Ở trong đó mấy ngày bằng với mười năm bên ngoài.”

“Thời gian nhanh hơn ngàn lần?”

Hoắc Vân Kiệt, Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến đều trợn trừng mắt.

“Vậy chẳng phải, chỉ cần chăm chỉ tu luyện bên trong một năm, thì tương đương với tu hành ngàn năm ở bên ngoài sao? Đủ cho chúng ta thành tiên thành Thánh hết!” Hoắc Vân Kiệt ngạc nhiên.

“Vân Kiệt, nếu ngươi ngàn năm mới thành Thánh được, chắc ta khóc mất.” Diệp Phong trêu chọc.

Nghe vậy, Hoắc Vân Kiệt gãi gãi đầu.

Diệp Phong khoát tay: “Hôm nay ta sẽ đích thân viết thiệp mời, mời các hảo hữu tại Thần Châu, thậm chí cả Tiểu Tiên Giới tới tham gia hôn lễ của các ngươi....... Đương nhiên, Vân Kiệt, ta hi vọng ngươi sẽ phong Thánh trước ngày đại hôn, để hôn lễ và đại điển phong thánh cùng diễn ra trong một ngày.”

“Chắc chắn đệ tử sẽ cố gắng!” Hoắc Vân Kiệt ôm quyền.

Sau đó, hắn dẫn Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến rời khỏi Phiêu Miểu Phong. Ba người họ ghé qua Lưu Sa cổ trấn cách đó không xa trước để chào hỏi gia trưởng của Đinh Bạch Tuyết. Sau đó lại tới thành Phong Hỏa gặp phụ mẫu của chính mình, rồi lại tới bái kiến người thân của Lâm Ngọc Yến.

Chẳng mấy chốc, tin tức về hỉ sự đã được truyền ra ngoài.

Cả thành Phong Hỏa đều biết chuyện Hoắc Vân Kiệt sắp cưới vợ nên đâu đâu cũng giăng đèn kết hoa.

Tại thành Phong Hỏa, Hoắc Vân Kiệt ngồi trong đình nghỉ mát, bên cạnh là Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến.

“Phu quân, chàng tính tổ chức hỉ sự ở đâu?” Lâm Ngọc Yến hỏi.

“Thành Phong Hỏa đi! Dù sao nơi này cũng là quê nhà của ta. Đại điển phong Thánh làm ở đây luôn cũng được, mong chưởng môn sư thúc sẽ đồng ý.” Hoắc Vân Kiệt lẩm bẩm.

Nửa ngày sau, Hoắc Vân Kiệt lo liệu sự tình cho ngày vui của mình xong xuôi liền quay về Phiêu Miểu Tông để gặp Diệp Phong.

“Chưởng môn sư thúc, con về rồi.”

Hoắc Vân Kiệt chắp tay, nói ra ý định muốn tổ chức lễ thành hôn tại thành Phong Hỏa.

“Yên tâm! Đây là ngày đại hôn của các ngươi, không phải ta, nên sắp xếp cứ theo ý của ngươi đi. Với lại, ta nghe nói ngươi muốn làm đại điển phong Thánh giản lược thôi. Cái này ta cũng có thể chấp nhận.” Diệp Phong gật đầu đồng ý, hoàn toàn không phản đối.

“Đa tạ chưởng môn sư thúc ân chuẩn!” Hoắc Vân Kiệt thở phào nhẹ nhõm.

“Bây giờ cũng không còn nhiều thời gian nữa, ngươi cũng nên tiến vào bí cảnh mà đánh lên Thánh Cảnh đi. Nếu không, chần chừ là Mặc Oanh cũng phong Thánh đấy.” Diệp Phong thúc giục.

“Mặc Oanh sư muội sắp phong Thánh rồi?”

Hoắc Vân Kiệt giật mình, sau mới nhớ đối phương đã đột phá Chuẩn Thánh tầng bốn từ lâu. Giờ đánh lên Thánh Cảnh cũng là điều hiển nhiên.

“Mặc Oanh đã vào bí cảnh từ một canh giờ trước, còn thiếu ngươi thôi.” Diệp Phong chỉ ra đằng sau lưng.

Hoắc Vân Kiệt nhìn sang, thấy tảng đá lớn từng đặt chính giữa tiểu viện nay lại tản ra khí tức thời gian mãnh liệt từ thế giới động thiên cỡ nhỏ bên trong.

“Ta đã cải tạo thế giới động thiên bên trong, gồm ba vòng xoáy thất thải. Mỗi vòng xoáy đều là một bí cảnh được gia tốc thời gian lên ngàn lần. Sau khi tiến vào, tìm một vị trí rồi cứ thế mà tu hành!” Diệp Phong giải thích.

“Vâng.”

Hoắc Vân Kiệt gật đầu, bước về phía tảng đá kia, cơ thể dần biến mất.

Trong thế giới động thiên, Hoắc Vân Kiệt bất thình lình xuất hiện, đập vào mắt là một rừng cây Phân Thân Quả, cũng thấy mấy sư đệ sư muội đang bận bịu ở trong này.

“Bái kiến nhị sư huynh!”

“Bái kiến nhị sư huynh!”

Các đệ tử đồng loạt chắp tay.

“Mọi người cứ làm việc đi, ta đi đột phá.” Hoắc Vân Kiệt khẽ gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn ba vòng xoáy thất thải trong hư không.

Mà nữ tử xuyên váy đen đang ngồi khoanh chân tu hành trong vòng xoáy, không ai khác ngoài Mặc Oanh.

Khí tức của nàng càng trở nên mãnh liệt.

“Mặc Oanh sư muội sắp phong Thánh rồi!”

Hoắc Vân Kiệt thốt lên, không dám trì hoãn thêm chút nào, vội tiến vào vòng xoáy thất thải thứ hai, cảm thấy dòng chảy thời gian bên ngoài như ngừng lại.

“Đây là gia tốc thời gian gấp ngàn lần sao?”

“Quả là thần kỳ!”

“Trông hành động tưới nước của các sư đệ sư muội ở bên ngoài cứ như bị chậm đi ngàn lần vậy, còn chậm hơn cả kiến nữa.”

Hoắc Vân Kiệt lẩm bẩm.

Hắn đem đan dược mà Diệp Phong ban thưởng ra, sau khi ăn mười viên liền bắt đầu khoanh chân tu hành.

Thời gian dần trôi đi.

Bất luận là Mặc Oanh hay Hoắc Vân Kiệt đang nỗ lực đột phá cảnh giới, mà những đệ tử còn lại như Thạch Lỗi, Vương Bình An, Kiều Giai Hi, Nhan Như Ngọc, vì chưa đủ điều kiện đột phá Thánh Cảnh nên không bế quan.

Phiêu Miểu Tông, một cảnh tượng phồn vinh.

“Ngáp!”

Diệp Phong nằm dài trên ghế, thả bản thư tịch trong tay, ngắm nhìn bầu trời, chợt nhớ tới một việc: “Phải rồi! Mình nhớ mình còn có một ước nguyện chưa dùng.”

“Ta ước nguyện!”

“Cho Hoắc Vân Kiệt, Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến, mỗi người một bộ hỉ bào đỏ hoàn mỹ!”

Chỉ một giây sau, nguyên khí ngưng tụ trên bầu trời, hóa thành ba bộ hỉ phục tinh xảo, một bộ dành cho nam, hai bộ giành cho nữ, bên trên thêu hoa văn màu vàng, cực kỳ lộng lẫy.

“Được lắm!”

Diệp Phong vui vẻ cất kỹ ba bộ hỉ phục, hướng ánh mắt về phía thành Phong Hỏa, loáng thoáng nhìn thấy Hoắc Gia, Lâm Gia đều đang giăng đèn kết hoa, chuẩn bị cho hôn lễ.

“Thạch Lỗi!”

“Mấy ngày nữa là ngày đại hôn của Vân Kiệt, ngươi hỗ trợ trang trí hiện trường đi.”

“Phải rồi, ngươi cũng đưa ba bộ hỉ phục này sang, bảo là ta chuẩn bị.”

Diệp Phong truyền âm.

Trên quảng trường tông môn, Thạch Lỗi đang dùng bút Mã Lương vẽ tranh, tô điểm cho những bức phù điêu xung quanh. Khi nghe giọng nói của Diệp Phong vang lên, Thạch Lỗi mừng thầm, tranh thủ thời gian kéo theo Kiều Giai Hi và Vương Bình An tiến về thành Phong Hỏa để chuẩn bị.

Một ngày sau.

Ầm ầm!

Một tiếng sấm vang lên giữa trời cao, thu hút sự chú ý của Diệp Phong và mọi người.

“Đại kiếp phong Thánh?”

Cổ Linh Tiên Tôn đang thưởng trà với Diệp Phong, cảm nhận được luồng khí tức này, vội nhìn về phía tảng đá cách đó không xa, nhìn thấy một hắc y nữ tử bước ra, đầu đội đấu lạp lụa đen.

Là Mặc Oanh!

“Chưởng môn, ta sắp độ kiếp rồi.”

Mặc Oanh nói một câu, khẽ điểm chân lên mặt đất, đắm mình trong kiếp vân.

“Mặc Oanh đã đột phá, vậy Vân Kiệt chắc cũng sắp rồi.” Diệp Phong cười nói.

Bình Luận (0)
Comment