Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Bầu không khí hiện trường rất hòa hợp.
Cả yến tiệc duy trì một ngày một đêm, sau khi mọi người ăn no uống say, lần lượt tặng lễ vật, sau đó liền du ngoạn trong thành Phong Hỏa.
Về phần tân lang tân nương sớm đã vào động phòng.
Trên đường phố.
Diệp Phong cầm rượu hồ lô, bên cạnh là các cường giả đỉnh cấp như Cung Thanh Thu, Thanh Sam kiếm tổ, Cổ Linh tiên tôn, Lăng Chi Vi.
“Tông môn phát triển càng ngày càng tốt rồi!”
Diệp Phong liên tục cảm khái.
Chỉ đáng tiếc, cho đến bây giờ, nhiệm vụ giai đoạn tám của chưởng môn vẫn chưa có.
“Xem ra, phải tiếp tục đợi thôi.”
Diệp Phong bất lực.
“Chưởng môn, hiện tại cách cuối năm cũng không còn lâu nữa, đệ tử đời thứ năm vẫn chưa chiêu nạp đủ, hay là tiếp tục thu nạp đệ tử mới?”
Cung Thanh Thu hỏi.
“Có thể, nhưng phải nhớ chừa lại hai vị trí, ta chuẩn bị thu Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến làm đệ tử đời thứ năm của tông môn, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Diệp Phong nhìn Cung Thanh Thu.
“Đây là chuyện tốt!” Cung Thanh Thu tiên phong bày tỏ thái độ: “Các nàng đã gả cho Vân Kiệt, nói là người của tông môn chúng ta cũng không quá, có thể thu làm đệ tử chính thức, tin rằng các nàng cũng sẽ rất vui.”
“Được! Vậy thì sắp xếp cho Vân Kiệt bọn họ đi hưởng tuần trăng mật trước, đợi bọn họ quay về, thì gọi đến gặp ta..... về phần thế lực Nam Thiên kiếm tông ban đầu của Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến, ta tự sẽ nói với chưởng môn bọn họ.”
Diệp Phong phẩy tay, đạp không rời đi.
“Tuần trăng mật...... là cái gì?”
Đám người Cung Thanh Thu, Lý Uyển Tình, Cổ Linh tiên tôn ở lại đường phố, suy nghĩ lời Diệp Phong nói, đều không biết ba chữ này nghĩa là gì.
Đỉnh núi đỉnh Phiêu Miểu.
Diệp Phong về đến nơi này.
Nhìn Hồ Phi Phi vẫn đang bế quan lột xác, hắn cảm thấy mình thật sự hơi vô vị buồn chán.
“Gần đây tạm thời không có chuyện gì làm, tiếp tục bế quan vậy.” Diệp Phong ngẫm nghĩ, dứt khoát khoanh chân ngồi dưới cây trà ngộ đạo bảy màu, bế quan cảm ngộ.
Chớp mắt đã qua một tháng.
Lúc này, cách cuối năm chỉ còn nửa tháng.
“Chưởng môn, Hoắc Vân Kiệt về tông rồi.”
Diệp Phong đang bế quan đột nhiên nhận được truyền âm đến từ Cung Thanh Thu, nhanh chóng mở mắt, nhìn xuống quảng trường tông môn bên dưới.
Đám người Hoắc Vân Kiệt đang ở đó.
“Gọi họ lên đây đi!”
Diệp Phong truyền âm nói.
Sau một hồi.
Đỉnh núi đỉnh Phiêu Miểu.
“Đây là lễ vật ta cho các ngươi.”
Diệp Phong lấy ra hai tấm lệnh bài thân phận thuộc về đệ tử đời thứ năm của Phiêu Miểu tông, để trên bàn, sau đó, nhìn Lâm Ngọc Yến và Đinh Bạch Tuyết, nói vậy.
Thấy vậy, Hoắc Vân Kiệt vui mừng nói:
“Đây là lệnh bài đệ tử của tông môn bọn ta! Bạch Tuyết, Ngọc Yến, xem ra chưởng môn sư thúc đồng ý cho các nàng gia nhập Phiêu Miểu tông bọn ta rồi!”
Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến nghe vậy, trừng mắt thật to.
Suy nghĩ một hồi.
Hai người mới nhận ra rằng, mình được gia nhập Phiêu Miểu tông, trở thành đệ tử Phiêu Miểu tông được cả tu hành giả của Thần Châu đại lục ngưỡng mộ không thôi.
“Đa tạ Diệp chưởng môn!”
Hai cô gái nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.
“Còn gọi Diệp chưởng môn?” Diệp Phong cười.
“Tham kiến chưởng môn!”
Hai cô gái lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng sửa miệng.
“Rất tốt, ha ha!” Diệp Phong dìu hai cô gái dậy, cầm lấy danh sách tông môn và đại ấn chưởng môn, tiến hành đăng ký cho các nàng.
Từ đây, Phiêu Miểu tông lại tăng thêm hai đệ tử đời thứ năm có thực lực mạnh mẽ, tu vi đều đạt đến Phá Hư cảnh, nhìn khắp tất cả đệ tử chính thức của Phiêu Miểu tông, tu vi này cũng có thể xếp vào trước hạng năm nghìn.
Ngày đó, tin tức này cũng lan ra ngoài.
“Hai vị tẩu tử cũng gia nhập tông môn rồi à?”
“Nghe nói là chưởng môn tìm chưởng giáo của tông môn ban đầu của hai vị tẩu tử, mới thành công chuyển các nàng đến trận doanh của đệ tử đời thứ năm của tông môn chúng ta.”
“Thì ra là như vậy!”
“Thật sự không hổ là chưởng môn! Ngài vừa ra tay, cho dù hai vị tẩu tử là Phá Hư cảnh, thế lực như Nam Thiên kiếm tông mà ban đầu các nàng thuộc cũng cam lòng buông tay.”
“Mới đầu, thế lực như Nam Thiên kiếm tông không nỡ để hai vị tẩu tử rời khỏi tông môn, nhưng chưởng môn đã cho bọn họ một điều kiện không thể từ chối.”
“Sao năng lực trong truyền thuyết?”
“Chẳng trách!”
Mọi người biết được nguyên nhân liền bừng tỉnh đại ngộ.
Tin tức Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến gia nhập Phiêu Miểu tông lan truyền nhanh chóng, nhanh chóng truyền khắp phạm vi ức vạn dặm khu vực, nhưng không khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ.
Dù sao.......
Hai cô gái này đã gả cho Hoắc Vân Kiệt, gia nhập Phiêu Miểu tông cũng chỉ là chuyện hợp lẽ thường.
Không lâu sau, độ nóng dần dần giảm xuống.
Mọi người lại quay về cuộc sống yên ả thường ngày.
................
Sâu trong tinh không.
Nơi này có một mảnh sương mù.
Nơi này kéo dài ức vạn dặm, mặc dù không lớn bằng Thần Châu đại lục, nhưng bên trong ẩn giấu vô số mảnh vỡ đại lục, sinh ra các sinh linh cổ quái.
Trên một tòa đại lục vỡ nát.
Phùng Xuyên đang ngồi trên bảo tọa dùng thiên thạch sắt đỏ tạo thành, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, ánh mắt vô thần, giống như đang suy nghĩ gì.
Mảnh đất trống trước mặt.
Tứ đại hộ pháp của Thiên Cơ các Trư Vĩnh Phúc, Chiết Phiến công tử, Đổng Nguyên Đông, Tiêu Phạm Cốc đang nhẫn nại chờ đợi, không dám có bất kỳ sự bực tức nào.
“Báo!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Bất luận là Phùng Xuyên, hay là tứ đại hộ pháp của Thiên Cơ các, lúc này đều nhìn theo tiếng, chỉ thấy một nam tử trung niên khoác giáp trụ nhanh chóng đi tới.
Trong tay hắn tay đang cầm một miếng ngọc bội.
“Bẩm báo các chủ, có tin tức!”
Nam tử trung niên nhanh chóng quỳ xuống đất, hai tay dâng ngọc bội lên, được Phùng Xuyên nhận lấy.
“Lui xuống đi!”
Phùng Xuyên xua tay.
“Vâng!”
Nam tử trung niên mặc giáp nhanh chóng lui ra.