Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1642 - Chương 1897 - Sự Hối Hận Của Tiêu Phạm Cốc

Chương 1897 - Sự hối hận của Tiêu Phạm Cốc
Chương 1897 - Sự hối hận của Tiêu Phạm Cốc

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Phùng Xuyên bóp nát ngọc bội, bên trong xuất hiện một vài hình ảnh, chiếu lên những chuyện xảy ra gần đây của Thần Châu đại lục, khiến sắc mặt những người ở đây đều trầm xuống.

“Đáng chết!”

“Phiêu Miểu tông lại cùng các đại thế lực truy nã Thiên Cơ các chúng ta mãnh liệt như vậy, nào có lý đó!”

“Còn nữa, Hoắc Vân Kiệt và Mặc Oanh đều song song phong Thánh, trở thành cường giả đỉnh cấp chân chính.”

“Tiếp theo đây khó khăn rồi.”

Phùng Xuyên nhìn những hình ảnh này, hùng hổ mắng mỏ, đồng thời, cũng có cảm giác toàn thân lạnh lẽo.

Bây giờ, gã cũng chỉ là Nhập Thánh cảnh.

Còn các đệ tử của Phiêu Miểu tông như Hoắc Vân Kiệt, Mặc Oanh cũng đã đến cảnh giới này, nghĩ mà thấy sợ.

“Các chủ, phải làm sao đây?”

Trư Vĩnh Phúc rụt cổ.

“Còn có thể làm thế nào? Ta chẳng còn cách nào, ngươi tự nghĩ cách đi!” Phùng Xuyên tức giận: “Bây giờ, Thiên Cơ các chúng ta quá yếu, ngay cả đệ tử của Phiêu Miểu tông cũng không đánh lại.”

“Các chủ, trong chúng ta không phải có người từng là đệ tử Phiêu Miểu tông sao? Hay là hỏi hắn ta xem có cách gì không?” Trư Vĩnh Phúc như cười như không, sau đó, nhìn Tiêu Phạm Cốc yên lặng không nói.

“Nhìn ta làm gì?” Tiêu Phạm Cốc giật giật khóe miệng, cảm thấy Trư Vĩnh Phúc ăn no rửng mỡ.

Hắn ta thừa nhận, mình có mắt không tròng.

Sớm biết Phiêu Miểu tông có thể trở thành đệ nhất tông môn của Thần Châu như hôm nay, ban đầu hắn ta sao có thể phản bội phái Phiêu Miểu, vào Thanh Vân môn tông nhất nhất tinh chứ?

Càng quan trọng là.......

Năm đó, Hoắc Vân Kiệt tu vi không bằng hắn ta, tư chất cũng không bằng hắn ta, bây giờ đã phong thánh rồi!

Còn mình, bây giờ cũng mới Thần Nguyên cảnh.

“Ta thật sự ăn phải phân chó rồi, nếu không, sao có thể phản bội phái Phiêu Miểu chứ? Ài! Đúng là một bước sa chân muôn kiếp hận!” Tiêu Phạm Cốc buồn bực trong lòng.

Phùng Xuyên nhìn Tiêu Phạm Cốc, yên lặng không nói.

“Ha ha!”

“Mắt nhìn của Tiêu Phạm Cốc quả thật là hỏng rồi.”

“Năm đó, hắn ta lại phản bội phái Phiêu Miểu có tiềm lực vô tận, nếu không thì hắn ta bây giờ sợ là đã như Hoắc Vân Kiệt, phong Thánh rồi.”

Phùng Xuyên không nói, nhưng ánh mắt xem thường kia đã nói ra những lời muốn nói.

Bầu không khí hiện tại trở nên buồn cười.

Tiêu Phạm Cốc ý thức được không đúng, nói: “Ta ra ngoài đi dạo, thuận tiện xem xem lân cận có chỗ nào cần ta ra tay không.”

Nói xong, một mình hắn ta rời khỏi.

"Các chủ, có cần ta đi theo hắn ta không?" Trư Vĩnh Phúc vội vàng truyền âm cho Phùng Xuyên.

"Không cần, hắn ta không dám bỏ trốn." Phùng Xuyên xua tay, tiếp tục ngồi trên bảo tọa.

Chiết Phiến công tử và Đổng Nguyên Đông đều không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng tại chỗ, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Trên một đỉnh núi cao.

Tiêu Phạm Cốc một mình ngồi trên tảng đá, lưng dựa vào một cây tùng, cứ vậy nhìn đất đai bao la trước mặt, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

"Ài!"

Hắn ta không nhịn được thở dài.

Năm đó, nếu như hắn ta bình tĩnh chịu đựng, cùng phái Phiêu Miểu đối phó phái Xích Xà, nhất định có thể thành công thần, nguyên lão tông môn, bây giờ cũng là Chuẩn Thánh.

Chỉ đáng tiếc.........

Trên thế giới này, không có thuốc hối hận để uống.

“Đáng chết!”

Tiêu Phạm Cốc càng nghĩ càng tức, một chưởng vỗ nát tảng đá đang ngồi, nhảy vọt lên, nhìn một quốc gia nhân tộc bên dưới.

“Ta không tin!”

“Bây giờ, ta chạy đến tinh không ngoại vực, đến đại lục ngoại vực mênh mông này, không có ai quản chế, nhất định phải tạo được thành quả ở đây.”

“Sẽ có một ngày!”

“Ta, Tiêu Phạm Cốc, sẽ đánh về Thần Châu!”

Nói xong, hắn ta bay xuống dưới.

Ở đó có một quốc gia kéo dài mấy vạn dặm, có vô số tu hành giả, nhưng người mạnh nhất cũng chỉ là Thần Nguyên cảnh Nhất Trọng, căn bản không phải đối thủ của Tiêu Phạm Cốc.

Trong vòng một ngày.

Tiêu Phạm Cốc đánh vào hoàng cung, chém giết hoàng chủ Thần Nguyên cảnh, chiếm cứ tam cung lục viện vô số mỹ nữ phi tần ở nơi này, tự xưng là “Tiêu hoàng”, thống nhất hoàng triều.

Trên hoàng vị.

Tiêu Phạm Cốc thân mặc long bào, nhìn xuống rất nhiều đại thần Linh Hải cảnh bên dưới, đưa mắt nhìn về phương xa nói:

“Truyền mệnh lệnh của ta, từ hôm nay trở đi, thành lập đại quân, tiến hành chính phạt hoàng triều lân cận, tụ tập tài nguyên tu hành, bổn hoàng muốn xông kích Phá Hư cảnh!”

Tin tức vừa truyền ra, khắp nơi chấn động.

Nhưng thực lực của Tiêu Phạm Cốc khiến mọi người sợ hãi, rất nhiều đại thần không dám phản đối, lần lượt điều động đại quân đông chinh tây phạt.

Nhất thời, cả đại lục hỗn loạn.

Từng hoàng triều bị đại quân Tiêu Phạm Cốc thống soái đánh qua, hoàng chủ Thần Nguyên cảnh trong đó ép thần phục, cống hiến phần lớn tài nguyên tu hành, để Tiêu Phạm Cốc không ngừng tấn thăng, cách Phá Hư cảnh càng lúc càng gần.

Trên không trung.

Chiết Phiến công tử và Trư Vĩnh Phúc sóng vai đứng cùng nhau, nhìn Tiêu Phạm Cốc đang đông chinh tây phạt trên lục địa này, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương.

“Các chủ nói không sai.”

“Sau khi Tiêu Phạm Cốc bị kích thích, động lực tràn đầy, không bao lâu nữa, hắn ta có thể tấn thăng Phá Hư cảnh, thậm chí dẫn dắt đội quân dưới trướng, càn quyết lục địa lân cận.”

“Đây là chuyện tốt!”

“Từ nay về sau, Thiên Cơ các chúng ta ẩn sau màn, để Tiêu Phạm Cốc lộ mặt chinh phạt, chiến đấu giành lấy một lãnh thổ rộng lớn cho Thiên Cơ các chúng ta.”

Chiết Phiến công tử và Trư Vĩnh Phúc cười rạng rỡ.

Với bọn họ, Tiêu Phạm Cốc là một công cụ rất tốt, có thể làm rất nhiều chuyện cho Thiên Cơ các.

.........

Chớp mắt, đã đến cuối năm rồi.

Diệp Phong không biết Tiêu Phạm Cốc đang ở sâu trong tinh không sương mù đông chinh tây phạt, cho dù biết, cũng không sợ hãi gì, đối phương vẫn rất yếu!

“Khởi ẩm chưởng môn, đệ tử đời thứ năm đã chiêu nạp đủ một vạn người, đây là tốp đệ tử đời thứ năm cuối cùng.” Cung Thanh Thu đi lên đỉnh núi.

Phía sau nàng là tám trăm tu hành giả, tuổi tác đều khoảng mười hai đến mười tám tuổi, thấp nhất là tu vi Thần Nguyên cảnh.

Một người mạnh nhất tu vi đạt đến Thần Nguyên Tam Trọng.

“Cung trưởng lão, vất vả rồi!”

Diệp Phong cảm tạ, sau đó nhìn tốp đệ tử đời thứ năm mới, đang chuẩn bị tiến hành đăng ký cho bọn họ rồi tiến hành giảng giải nhập môn.

Răng rắc!

Nhưng, một tiếng bể nứt vang lên.

Diệp Phong theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy kén tằm to lớn ở giữa viện có một vết nứt, đang lan khắp bề mặt.

“Phi Phi sắp xuất quan rồi!”

Diệp Phong đột nhiên đứng dậy, cười hớn hở.

“Phi Phi?” Cung Thanh Thu sững sờ, nhìn sang: “Lẽ nào, là Hồ Phi Phi hộ pháp đột phá rồi?”

Bình Luận (0)
Comment