Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Đây chính là mười hai cột đá Thiên Trì.”
Diệp Phong chỉ cột đá trước mắt, chậm ãai giới thiệu: “Ngươi xem, bề mặt những cột đá này đều khắc rất nhiều phù điêu liên hoàn, không sai chứ?”
Hồ Phi Phi nhìn sang.
Chỉ thấy phù điêu khắc trên mỗi cây cột đá đều bị chia làm từng hình vuông, bắt đầu từ trên đỉnh, mãi đến tận chân, tổng cộng có hơn trăm bức tranh.
Nếu nhìn bắt đầu từ bản vẽ thứ nhất, có thể thấy cả một quá trình một vị anh hùng cấp Thiên Tiên từ khi sinh ra đến khi tử vong.
Có cái là quá trình tu hành.
Có cái là hình ảnh chiến đấu.
Có cái là hình ảnh người anh hùng sống chung với người nhà, linh thú.
Mỗi một bức tranh đều ẩn chứa rất nhiều tin tức, có thể thôi diễn ra công pháp, thần thông, ấn ký tương ứng.
Mười hai cột đá phân biệt ghi chép về sự tích cuộc đời của một vị anh hùng cấp Thiên Tiên, nếu có thể lĩnh ngộ toàn bộ còn có thể thôi diễn ra được một môn thần thông cấp Tiên tôn.
Cũng chính là: Thần thông pháp tắc.
Giá trị thứ này quá lớn!
“Có mười hai cột đá Thiên Trì, nhất định danh khí của thành Bạch Phù sẽ có thể áp cả Thánh địa, hoàn toàn oanh động toàn bộ đại lục Thần Châu, đến Thánh Cảnh và Tiên Cảnh cũng không ngồi yên được.”
“Như thế, lo gì không có giá trị danh vọng?”
Diệp Phong cười ha hả.
Vèo một cái.
Hắn thu cả mười hai cột đá, mang theo Hồ Phi Phi hành tẩu trong tòa hoang cổ này, xem xem còn tìm được kiến trúc tiêu chí nào khác nữa không.
Không bao lâu sau.
Trong một tòa cung điện dưới lòng đất.
Diệp Phong đứng trước một bức tường xem bức họa vẽ trên đó, ý thức đắm chìm vào đó, thấy được một đoạn lịch sử viễn cổ mênh mông.
Vô số năm trước.
Tòa cung điện này thuộc về một vị cường giả bí ẩn.
Đã không thể tra được danh hào người này nữa rồi, nhưng người này có được thực lực vô cùng đáng sợ, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến cho Tiên Đế bình thường run rẩy.
“Người này thật mạnh!”
“Thực lực của người này có thể đã gần tới mức Tà Thiên Tôn rồi.”
“Phẩm giai trái tim của Tà Thiên Tôn đã đạt tới bát thập trọng Tiên Đế, người thần bí trong bức họa này tối thiểu cũng phải là thất thập trọng Tiên Đế.”
“’Nói vậy, rất có thể người này tồn tại trước trận chiến đấu vĩ đại khiến Tiên giới tao ngộ diệt thế.”
Diệp Phong lẩm bẩm thì thào.
“Thất thập trọng Tiên Đế? Quá mạnh rồi? Chưởng môn, ngài không đoán sai chứ?” Hồ Phi Phi giật mình.
“Sẽ không sai.”
Diệp Phong lắc đầu.
Vũ trụ Tiên giới đã từng sinh ra rất nhiều Tiên Đế đỉnh cấp gần tới mức Thiên Tôn, nhưng vì tránh cho một ngà kia vũ trụ mất cân bằng sụp đổ, những vị Tôn giả kia đã phát động một trận đại chiến diệt thế.
Trong trận đại chiến ấy, vô số Tiên Đế vẫn lạc.
Giới nguyên trong cơ thể họ phân tán ra, dung nhập vào các vũ trụ của Tiên giới, cuối cùng ổn định vũ trụ, về phần những vị Tôn giả kia, vẫn cứ cao cao tại thượng.
Chuyện này rất bí ẩn.
Theo Diệp Phong, cho dù hiện tại cao tầng Tiên giới cũng chưa chắc có bao nhiêu người biết được bí mật này.
“Ta lấy bức họa này trước đã.”
Diệp Phong lấy bức họa này xuống, thu vào trong tiểu vũ trụ, tiếp tục thăm thú tòa cung điện dưới lòng đất này, phát hiện không ít hạt giống linh dược và trân bảo kỳ lạ cổ quái, đều thu sạch.
Nửa ngày sau.
Diệp Phong và Hồ Phi Phi không tiếp tục du lịch trong vũ trụ Tiên giới nữa mà quay về thế giới tinh không.
Đỉnh Phiêu Miểu.
Diệp Phong gọi Cung Thanh Thu tới.
“Chưởng môn, ta đang có một tin cực kỳ tốt muốn báo cho ngài đây! Thành Bạch Phù chúng ta đã thuận lợi thông qua xét duyệt thành trì năm sao rồi, lúc nào cũng có thể tổ chức đại điển thăng sao!”
Cung Thanh Thu kích động cực kỳ.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Diệp Phong giả vờ không biết, tỏ vẻ vui sướng.
Thấy thế, Cung Thanh Thu cảm giác mình rất thành công.
Theo như nàng thấy, mình làm thành công một chuyện lớn, chắc hẳn Diệp Phong sẽ rất vui sướng, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
“Cung trưởng lão, cảm tạ ngươi đã nỗ lực vì thành Bạch Phù thậm chí vì toàn bộ Phiêu Miểu tông, phần lễ vật này, ta tặng coh ngươi.”
Diệp Phong lấy ra một viên đan dược.
“Đây là…?”
Cung Thanh Thu nhìn viên đan dược to bằng trái long nhãn, toàn thân có chín đường vân màu tím, tỏa ra mùi thơm kỳ dị, khắp khuôn mặt xinh đẹp đều là nghi hoặc.
Diệp Phong nhét đan dược vào trong miệng Cung Thanh Thu, nói:
“Đây là cửu chuyển tiên đan tự tay ta luyện thế, thêm vào một sợi giới nguyên, còn có không ít bản nguyên thế giới cùng rất nhiều thánh dược trăm vạn năm, có thể giúp ngươi vượt được mấy cảnh giới nhỏ liền, một đường đột phá thẳng tới Nhập Thánh đỉnh phong.”
“Chưởng môn, tạ ơn ngài!” nghe Diệp Phong giải thích, Cung Thanh Thu cảm động cực kỳ, lập tức nhào vào lòng hắn khe khẽ nức nở.
“Ôi! Đừng, đừng kích động!”
Diệp Phong giơ tay giữa không trung, không dám chạm vào phần lưng mềm mại của Cung Thanh Thu.
“Chưởng môn, ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng!” Cung Thanh Thu ngậm lấy cửu chuyển tiên đan lúng búng nói, nhưng không giấu được sự vui mừng trong ánh mắt.
“Dừng!”
Hồ Phi Phi bên cạnh ăn dấm, ôm cánh tay vểnh miệng nhỏ ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trời.
Nghe vậy, Cung Thanh Thu mới phản ứng lại, vội vàng thoát khỏi lòng Diệp Phong, vuốt vuốt mấy sợi tóc trên má, đỏ mặt nói: “Chưởng… chưởng môn, đại khái khi nào sẽ tổ chức khánh điển thăng tinh cho thành Bạch Phù?”
“Không vội! Để đạn bay một lát đã.” Diệp Phong vỗ vỗ bả vai Cung Thanh Thu: “Trước hết ngươi tiến vào bí cảnh thời gian trong thế giới Động Thiên để xung kích Thánh Cảnh đã, sau đó cùng tổ chức khánh điển thăng sao cho thành trì cùng với đại điển phong Thánh luôn.”
“Vâng, được ạ!”
Cung Thanh Thu ngậm cửu chuyển tiên đan trong miệng, đi vào trung tâm tiểu viện thế giới Động Thiên, khoanh chân ngồi trong bí cảnh gia tốc thời gian gấp nghìn lần.
Soạt soạt!
Cung Thanh Thu cắn nát đan dược, dược lực bàng bạc tan ra trong cơ thể khiến cho khí tức của nàng tăng mạnh, tu vi không ngừng tăng vọt, không bao lâu sau đã phá được bình cảnh.
Ầm ầm!
Vô số lôi đình ngưng tụ trên không trung đại lục Thần Châu, khiến cho rất nhiều người tu hành chú ý.
“Cái gì thế?”
“Lại có người độ kiếp rồi.”
“Hơn nữa, còn là đại kiếp phong Thánh.”
“Ai?”
“Không rõ lắm, nhìn nơi dẫn động thì hình như là hướng Phiêu Miểu tông.”