Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Năm phút sau.
Kẹt kẹt!
Cánh cửa mật thất ở tầng trên cùng của Tu Hành Tháp bị một đôi tay dài xinh đẹp đẩy ra, lộ ra bóng dáng Giả Vũ Lam.
"Gặp qua Giả sư tỷ!"
"Sư tỷ, cảm giác thế nào?"
Đệ tử phụ cận nhao nhao hỏi.
"Cảm giác tốt, thì ra, ta có tận mấy chục tâm ma cực kỳ nhỏ, hiện giờ, sau khi trừ bỏ tâm ma, ta nhất định có thể trùng kích Thánh Cảnh."
Dứt lời, Giả Vũ Lam rất nhanh rời đi.
"Thần kỳ như vậy sao?"
Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau.
Giả Vũ Lam chỉ đi vào vài phút, vừa đi ra, vậy mà đã có lòng tin phong thánh.
"Ta nhất định phải đi vào xem một chút!"
Các đệ tử càng cảm thấy hứng thú.
Người thứ hai đi vào là Nhan Như Ngọc.
Nàng nhìn vào cánh cửa trước mặt, đột nhiên có chút khẩn trương.
Cách đó không xa.
Diệp Phong nhìn Nhan Như Ngọc, khẽ thở dài một tiếng.
"Xem ra, ký ức kiếp trước của Như Ngọc sắp khôi phục, nhưng mà, như vậy cũng tốt, tránh khỏi trở thành tâm ma khổng lồ, cản trở nàng phong thánh."
Diệp Phong thấp giọng lẩm bẩm.
...
Trong mật thất.
Nhan Như Ngọc uống trà hoa của cây Nội Tâm, nhìn về phía kính Tâm Ma trước mặt, ý thức cả người đều bị kéo vào trong đó, đi tới một địa phương quen thuộc.
Đó là thành Ngũ Thải!
Mấy năm trước, nơi này còn là một tòa thành nhỏ, nằm ở phía Đông Nam thành Bạch Phù, về sau, khi thành Bạch Phù phát triển, thành Ngũ Thải đã sáp nhập vào thành Bạch Phù, trở thành một khu trong thành.
Trong tầm mắt.
Thành Ngũ Thải vẫn là hình ảnh mấy năm trước, làm cho Nhan Như Ngọc có một loại cảm giác quen thuộc kỳ diệu.
Trong tầm mắt, thành Ngũ Thải đang mưa.
Một nữ tử áo đỏ đang đứng trên phế tích, bị mấy chục nữ tử dung nhan mỹ diễm vây công, thân bị trọng thương.
Nữ tử áo đỏ bỗng nhiên cất tiếng cười to.
"Cung chủ, ta chẳng qua chỉ lấy đi Ngũ Nguyên Linh Châu, không cần thiết phải huy động nhân lực mang theo hai trưởng lão và các sư muội tới bắt ta chứ?"
Nghe nói vậy, mỹ phụ trung niên quyến rũ được gọi là Cung chủ kia nói một ít lời, liền tiếp tục ra tay.
Không lâu sau đó.
Nữ tử áo đỏ bị đuổi giết và chôn dưới đống đổ nát.
Sau một thời gian.
Có người trèo ra khỏi đống đổ nát.
Đó là nữ tử áo đỏ!
Nhưng, ý thức ban đầu của nữ tử áo đỏ đã tiêu tán, thân thể của nàng sinh ra ý thức hoàn toàn mới, trở thành một người hoàn toàn mới.
Ngay cả tướng mạo cũng có không ít thay đổi.
"Đây là ta?"
Nhan Như Ngọc nhìn thấy những hình ảnh này, trong lòng khiếp sợ.
Kế tiếp, Nhan Như Ngọc bị người của Thúy Ngọc Lâu ở thành Bạch Phù bắt đi, muốn nàng tiếp đãi khách nhân, cuối cùng chạy ra ngoài, dưới ánh trăng, bị Giả Vũ Lam của Phiêu Miểu Tông cứu đi.
Bình bịch! Bình bịch!
Nhìn thấy điều này, tim Nhan Như Ngọc đập rất nhanh.
"Thì ra, đây là kiếp trước kiếp này của ta!"
"Ta đã từng, chỉ là một nữ đệ tử áo đỏ trong Nghê Thường Cung ở phía Tây thành Bạch Phù, trộm đi Ngũ Nguyên Linh Châu, luyện hóa thành của riêng, trong quá trình này, còn ngược đãi giết không ít người, cắn nuốt hồn phách của bọn họ..."
"Kiếp trước của ta, thật sự là tội ác tày trời!"
"Mà đây, chính là tâm ma lớn nhất của ta!"
Nhan Như Ngọc hơi chuyển động ý nghĩ một chút, đi tới thành Ngũ Thải trong hình, nhìn hình ảnh mình bị đám người Cung chủ Nghê Thường Cung vây công, cũng nhìn thấy Diệp Phong lúc ấy bị vây nhốt ở đó.
"Thì ra, khi đó, kiếp trước của ta cũng đã gặp qua chưởng môn, hắn biết kiếp trước của ta, lại đối với ta tốt như vậy..."
Nhan Như Ngọc rất cảm động.
Nam phút sau.
Nhan Như Ngọc chấm dứt lịch luyện ở bí cảnh Tâm Ma, một mình đi trên con đường núi của Phiêu Miểu Tông, đi tới đỉnh Phiêu Miểu Phong.
Ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn thấy Diệp Phong.
"Như Ngọc, cảm giác như thế nào?" Diệp Phong mỉm cười, chỉ chỉ bàn trà và chỗ trống bên cạnh.
Nhan Như Ngọc hiểu ý, ngồi ở chỗ trống bên cạnh Diệp Phong, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, do dự một lát, mới thấp thỏm hỏi: "Chưởng môn, ta... Trước kia ta thật sự là một nữ đệ tử áo đổ của Nghê Thường Cung sao? Hơn nữa, còn là phản đồ tội ác tày trời?"
"Đó là kiếp trước của ngươi, không phải kiếp này, ta không nhìn kiếp trước, chỉ nhìn kiếp này." Diệp Phong vươn tay, khoác lên bả vai nhu nhược của Nhan Như Ngọc: "Người sống cả đời, tập trung vào kiếp này là tốt rồi."
"Tại sao?" Nhan Như Ngọc ngẩng đầu lên.
Diệp Phong nghiêm túc nói:
"Kiếp trước đã rời bỏ ngươi, cái gì cũng không thay đổi được, việc có thể nắm chắc chỉ là hiện tại, cũng chính là đời này kiếp này, cần gì phải bị chuyện kiếp trước làm loạn tâm thần?"
Nghe vậy, thân thể Nhan Như Ngọc run lên, tự hỏi những lời này, cảm thấy rất có đạo lý.
"Chưởng môn, ta hiểu rồi!"
Nhan Như Ngọc uống mạnh một chén trà, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Nghê Thường Cung nằm trong thành Bạch Phù, khóe miệng mỉm cười, nói: "Ta vốn định đi tới đó một chút, hiện giờ xem ra, đã không còn cần thiết. "
Trên ghế.
Diệp Phong buông chén trà xuống, nhìn Nhan Như Ngọc đã hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc, triệt để xóa bỏ tâm ma lớn nhất đời này, trong lòng thật sự vui mừng.
"Vú em của Phiêu Miểu Tông chúng ta, cũng hoàn toàn trưởng thành rồi!"
Hắn âm thầm cảm thán.
Khúc mắc của Nhan Như Ngọc đã được giải khai.
Nàng ngồi trước khay trà, tự pha trà cho Diệp Phong, Hồ Phi Phi bên cạnh thừa cơ lười biếng, sơn móng tay, thi thoảng lại lệnh cho Nhan Như Ngọc châm trà cho mình.
“Ngươi nha, thật đủ lười mà!”
Diệp Phong chọc chọc trán Hồ Phi Phi, phát hiện nó trơn bóng mịn màng, nhịn không được mà chọc thêm vài lần nữa, khiến cho nàng nhếch miệng cười.
“Chưởng môn, người thật đáng ghét!”
Hồ Phi Phi chống nạnh, không thèm để ý tới Diệp Phong.
Thấy thế, khóe miệng Diệp Phong khẽ nhếch lên, dùng công năng cầu nguyện hôm nay, bấm tay một cái, đặt một bộ sơn móng tay trên bàn cho Hồ Phi Phi, nói: “Cho ngươi.”
“Oa, thật là đẹp!”
Hồ Phi Phi bưng lọ sơn móng tay xinh đẹp, lập tức vui mừng, quên hết chuyện lúc nãy không nhớ gì nữa.
Thấy thế, Diệp Phong cười thầm trong bụng, quay đầu sang hỏi Nhan Như Ngọc: “Luyện phương pháp thổ nạp thần linh thế nào rồi?”