Chương 1913: Tiểu gia hỏa này khá thú vị đó
Chương 1913: Tiểu gia hỏa này khá thú vị đóChương 1913: Tiểu gia hỏa này khá thú vị đó
Bắc Cực tinh hệ.
Trước một tòa phủ đệ cũ nát.
"Các tộc nhân, ta nhất định sẽ báo thù cho các vị!" Một vị thiếu niên quỳ dưới đất toàn thân nhuốm máu khóc đến tê tâm liệt phế.
Trên mặt đất trước mặt thiếu niên nọ là một tòa phủ đệ hoàn toàn vỡ vụn.
Có thể lờ mờ nhìn thấy một tấm biển vỡ vụn trong đống phế tích kia, trên đó viết một chữ "Từ" nhuốm máu.
Thiếu niên kia tên Từ Mang Cương.
Y là thiếu công tử Từ phủ, có thể chất thần bí, gân mười lăm tuổi đã tu hành đến Thần Nguyên cảnh, chính là đệ nhất thiên kiêu của ngôi sao này.
Nhưng mà...
Từ phủ gây thù hằn quá nhiều!
Kẻ địch lớn nhất của bọn họ chính là Tông chủ Chu Tước tông.
Để tránh cho Từ Mang Cương hoàn toàn trưởng thành lật đổ Chu Tước tông, vị Tông chủ này đã suất [lĩnh đại quân nghiền sát mà tới.
Trong vòng một ngày, toàn bộ Từ phủ đều bị đánh tan thành phế tích, hơn mười vị Phá Hư cảnh mất mạng, chí thân Chuẩn Thánh của Từ Mang Cương cũng bị sát hại, mà chính bản thân y, vì lúc đó đã ra ngoài lịch luyện nên mới thoát được một kiếp.
"Mau nhìn đi, Từ Mang Cương ở đó đói"
"Lên, giết!"
Mấy vị cường giả Thần Nguyên cảnh lao đến, trường kiếm trong tay nhanh chóng chém xuống.
"Là chấp sự Chu Tước môn, các ngươi đáng chết!"
Từ Mang Cương nổ tung sát ý, sau lưng xuất hiện một hư ảnh máu vàng tối, như một như ảo, khoác lên kim giáp cho y, như một giáp sĩ vô địch nhanh chóng xuất kích.
Âm!
Chỉ một đòn duy nhất, Từ Mang Cương đã đánh nát ba vị chấp sự Thân Nguyên cảnh của Chu Tước môn này, nhanh chóng mai táng người Từ phủ rồi xoay người rời đi.
"Chu Tước môn có vài vị Chuẩn Thánh tọa trấn, ta nên làm thế nào cho phải?"
Từ Mang Cương tràn đầy u sầu.
Đúng lúc này, toàn bộ Bắc Cực tinh hệ bị một âm thanh rộng rãi bao phủ, vang vọng tới từng góc nhỏ của ngôi sao.
"Nửa tháng sau, Phiếu Miểu tông của Thần Châu tổ chức nghi thức thu đồ, thiên kiêu thanh niên dưới hai mươi tuổi đều có thể tới Phiếu Miểu tông tham gia khảo hạch nhập tông."
Giọng nói này nghe không ra nam nữ, nhưng ẩn chứa thánh uy vô tận khiến cho Từ Mang Cương biến sắc, như thấy được hy vọng.
"Phiếu Miểu tông Thần Châu?"
"Đúng rồi!" "Trong truyền thuyết đây chính là đệ nhất Tông môn của Thần Châu, có được Thánh cảnh tọa trấn. Nếu ta có thể gia nhập trong đó còn sợ gì Chu Tước môn nữa?"
Từ Mang Cương nhanh chóng xuất phát.
Dù sao y cũng là thiên kiêu cấp Thần Nguyên cảnh, vừa rồi chém giết mấy vị Thân Nguyên cảnh, thu được không ít linh thạch, chẳng mấy chốc đã thông qua truyền tống trận tiến về Thần Châu.
Ngoại trừ Từ Mang Cương còn có vô số người khác chạy đến.
Mấy ngày sau.
Trong thành Bạch Phù.
Từ Mang Cương đến nơi này, nhìn thành Bạch Phù rầm rộ khí thế bàng bạc như Thánh địa, lại nhìn thấy một đống lớn Phá Hư cảnh, Chuẩn Thánh, Thánh Nhân, Tiên Nhân phi hành trên trời thì há to miệng.
"So với thành Bạch Phù, Bắc Cực tinh tệ xách giày cũng không xứng! Mà thành Bạch Phù chỉ là một thành trì thuộc hạ của Phiếu Miểu tông thoi đấy. Vậy Phiếu Miểu tông khủng bố cỡ nào chứ?"
Từ Mang Cương lại càng chấn kinh.
"Các thanh niên tuấn kiệt muốn gia nhập Phiếu Miểu tông tới trước chạm vào duyên phận tử kim linh trước, chỉ khi nào phát ra tiếng vang mới có được tư cách tham gia khảo hạch."
Một giọng nói ôn nhuận vang lên.
Từ Mang Cương nhìn lại theo tiếng hô, chỉ thấy mấy vị tiên tử tay áo bồng bềnh bay lơ lửng giữa không trung, mỗi người đều là cương giả cấp Hư Cảnh thậm chí là Chuẩn Thánh.
Trong đó, phần lớn người đều có được thực lực có thể nghiền nát Chu Tước môn, báo thù cho Từ phủ.
"Đây chính là đệ tử Phiếu Miểu tông sao?"
"Mạnh quái"
"Xấu hổ cho người Chu Tước môn vẫn tự xưng là thiên kiêu số một của ngôi sao, đặt ở đây, sợ là không bằng nổi một đệ tử bất kỳ của Phiếu Miểu tông."
Từ Mang Cương cảm giác hơi tự tỉ.
Không bao lâu sau.
Mấy trăm triệu người tu hành trẻ tuổi xếp thành một hàng dài, bắt đầu lần lượt kiểm tra.
Nửa ngày sau, cuối cùng cũng đến lượt Từ Mang Cương.
"Nhất định phải vang lên đó."
Từ Mang Cương chạm vào duyên phận tử kim linh, nó im lặng một lát rồi kêu lên thanh thúy như chuông.
"Thành công rồi!"
Từ Mang Cương mừng như điên.
Như thế có nghĩa là y đã có được tư cách tham gia khảo hạch đệ tử chính thức của Phiếu Miểu tông.
"Mặc dù ta không sánh bằng đệ tử Phiếu Miểu tông, nhưng so với những thanh niên thiên kiêu còn chưa gia nhập Phiếu Miểu tông ta vẫn rất có ưu thế."
Từ Mang Cương tự cổ vũ động viên mình.
Trên đỉnh Phiếu Miểu. Diệp Phong đang dẫn theo cái đuôi Bình Đầu Ca tiến hành huấn luyện cường độ cao, để tương lai trong đại chiến y có thể chiến thắng mang danh vọng lại cho Phiếu Miểu tông.
"ô"
Diệp Phong cảm ứng được điều gì đó, nhìn vê phía Từ Mang Cương trong thành Bạch Phù.
"Tiểu gia hỏa này khá thú vị đó!"
Cũng không có nhiều người có thể khiến Diệp Phong coi trọng.
Ngoại trừ đệ tử, trưởng lão, chấp sự, linh thú của Phiếu Miểu tông, thân bằng hảo hữu bên ngoài Tông môn, hắn sẽ rất ít chú ý đến những người còn lại.
Bởi vì, không cần thiết.
Nhưng lúc này, Diệp Phong đang nhìn Từ Mang Cương, có thể thấy mảnh mê vụ không ngừng bốc lên sau lưng y có ẩn chứa khí tràng cường đại.
"Lại là một loại Thánh thể, chỉ tiếc là vẫn chưa hoàn toàn giải phong."
Diệp Phong lẩm bẩm.
Hắn cảm thấy thể chất của Từ Mang Cương thật quen thuộc, dường như đã từng cảm nhận được trong Hư Vô giới, rất có thể là thể chất truyền thừa của một vị chí tôn vô địch nào đó.
Một khắc sau.
Diệp Phong đi tới Hư Vô giới.
Trong Tử Trúc Lâm.
Hư Vô thú đang ghé vào tảng đá trước phòng trúc, giang rộng hai chân nằm phơi nắng.