Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1662 - Chương 1917: Trư Tam Bàn, Ngươi Lại Đi Ắn Vụng Cỏ Rồi!

Chương 1917: Trư Tam Bàn, ngươi lại đi ắn vụng cỏ rồi! Chương 1917: Trư Tam Bàn, ngươi lại đi ắn vụng cỏ rồi!Chương 1917: Trư Tam Bàn, ngươi lại đi ắn vụng cỏ rồi!

"Trư Tam Bàn, ngươi lại đi ăn vụng cỏ rồi”

Có tiếng mắng vang dội vang lên từ một hướng khác, dọa con Trư Tam Bàn đang ăn cỏ giật mình kêu lên, vội vàng ngã lăn ra mặt đất giả chết.

Không bao lâu sau.

Hồ Đại Hồng hóa thành hình người chạy tới, tay phải nắm một cái chân vịt nướng cực lớn, vừa gặm vừa chạy, tay trái túm chặt Trư Tam Bàn kéo nó đến đỉnh Linh Thú sát bên cạnh.

"Đại tỷ, đừng kéo ta, ta muốn ăn cỏ!"

Trư Tam Bàn thích nhất là linh thảo trên đỉnh núi Phiếu Miểu, hai móng trước quặp chặt xuống đất, mặc dù thân thể không ngừng bị kéo đi nhưng vẫn há mồm gặm cỏ, tuyệt đối không chịu lãng phí

Trên mặt đất.

Từ Mang Cương trợn tròn hai mắt.

"Không ngờ con heo trắng tròn kia lại là Chuẩn Thánh, đây... Quá kinh khủng ồi. Còn nữa, nữ tử tóc đỏ vừa rồi thật xinh đẹp, toàn thân tỏa ra thánh uy nồng đậm, chẳng lẽ nàng đã... phong thánh?"

Từ Mang Cương lẩm bẩm, thân thể không ngừng run lên.

"Người gặm chân vịt là Hồ Đại Hồng, ăn linh thảo là Trư Tam Bàn, cả hai đều là thành viên của Linh Thú các." Diệp Phong đặt chén trà xuống, giải thích.

Sau đó, hắn nhìn sang vách núi.

Nơi đó có bậc thang đá nối xuống chân núi.

Một thanh niên đang lộn nhào lao lên bậc đá cuối cùng, sau đó nằm bẹp dưới đất cười ha hả, rất hưng phấn.

"Cuối cùng đã lên tới đỉnh, từ nay về sau ta chính là đệ tử Phiêu Miểu tông rồi, hú hú hú."

Thanh niên kia tru lên như quỷ khóc sói gào.

"Hổ Đầu Oa, không ngờ ngươi còn nhanh hơn cả bổn Công chúa, bực mình!" Một giọng nữ trong trẻo từ dưới vách núi vọng lên, sau đó một bóng hình xinh đẹp leo lên đỉnh Phiếu Miểu, mệt mỏi không thở ra hơi.

Sau hai người lần lượt có thêm người lên đỉnh.

Những người tu hành này gần như đều là thiên kiêu Thân Nguyên cảnh, chiếm một trăm thứ hạng đứng đầu, sau lưng bọn họ là những người tu hành Linh Hải cảnh đỉnh phong, cũng đều thuộc về hàng ngũ thiên tài.

"Các ngươi xem, tên kia đã lên tới đỉnh từ lâu rồi, nhìn y mặt không đỏ thở không gấp, chắc là đã nghỉ ngơi thật lâu."

Không ít người chú ý tới Từ Mang Cương.

Người tu hành ở đây đều bội phục vị thiên kiêu xuất chúng này.

"Lên đỉnh núi rồi thì cứ thong thả chờ, nếu mệt thì có thể ăn một chút linh thảo trên núi, có thể giúp các ngươi khôi phục thể lực."

Diệp Phong truyền âm.

Cho đến lúc này, những thiên kiêu này mới chú ý tới Diệp Phong, Thiên Đạo Linh Hầu, Hạ Văn Văn đang ngồi uống trà dưới tán cây cổ thụ ngàn năm. "Xin chào Chưởng môn!"

Mọi người đều nghiêm túc đứng thẳng hành lễ.

"Các ngươi là năm ngàn người đứng đầu, đương nhiên sẽ trở thành đệ tử Phiêu Miểu tông chúng ta, từ nay về sau tất cả đều là người một nhà, không cần đa lễ."

Diệp Phong khoát tay áo.

Mấy người Từ Mang Cương nghe vậy thì mừng thầm.

Có câu nói này của Diệp Phong, có nghĩa bọn họ nhất định sẽ trở thành đệ tử Phiêu Miểu tông, ai nấy đều vui sướng, bắt đầu ngắm nhìn bốn phía, cũng bị vô số thần thảo dưới đất hấp dẫn.

“Trời ạt"

"Đây chính là thân dược vạn năm!"

"Không ngờ cả đỉnh Phiếu Miểu toàn mọc đầy thần dược thế này, giàu có thật sự!"

"Chưởng môn đã từng nói, chúng ta có thể ăn số thần dược này, là thật sao?"

"Là thật, có thể ăn."

Mấy thiên kiêu này vội vàng ngồi xổm xuống, rút từng cây linh thảo cấp thần dược lên, liều mạng nhét vào trong miệng, vừa khôi phục thể lực, tu vi cũng tăng vọt.

"Ta sắp xung kích Thân Nguyên cảnh."

Một người tu hành Linh Hải cảnh đỉnh phong quá tham ăn, lỡ ăn quá no, trong cơ thể đọng lại quá nhiều năng lượng, hồn phách dân dần ngưng tụ thành Nguyên Thần, bắt đầu rảo bước tiến vào Thần Nguyên cảnh.

"Đột phá đi, đừng để ý chuyện khác."

Diệp Phong bấm tay một cái, một đạo linh quang bao trùm lấy vị thiên kiêu Linh Hải cảnh kia, khiến cho y cảm thấy toàn thân ấm áp, năng lượng trong cơ thể đều tập trung hết tại khí hải.

Thức hải giữa mi tâm đã bắt đầu ngưng tụ Nguyên Thần.

"Ta cũng muốn đột phá!"

Lại có không ít thiên kiêu Linh Hải cảnh đỉnh phong ăn nhiều thân dược quá, năng lượng trong cơ thể tán loạn, may mà có Diệp Phong ở đây ổn định khí tức giúp họ.

"Đây chính là thân dược!"

"Nếu ở trong Từ phủ chúng ta, mỗi một gốc đều sẽ được cúng bái, nhưng ở Phiêu Miểu tông lại có thể ăn thoải mái, mà lại nhiều đến ngàn vạn gốc, thật sự khủng bố."

Từ Mang Cương nhìn thân dược khắp nơi đếm không hết, cũng nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, vừa ăn cỏ vừa khôi phục thể lực, tu vi tăng thêm nhiều.

Diệp Phong ngồi bên bàn, tiếp tục thưởng trà.

“Cho các ngươi thêm một kinh ngạc nữa.'

Hắn rót một chén nước trà thất thải ngộ đạo, hắt vào hư không, hóa thành một mảnh sương mù rực rỡ, được bọn Từ Mang Cương hấp thụ vào trong cơ thể, ngộ tính ai nấy đều hoàn toàn phóng đại, lúc này họ đều có thể giải quyết chút vấn đề bối rối lúc trước.

Âm ầm...

Sâu trên trời cao bắt đầu có kiếp vân hội tụ, tâng này chồng lên tâng khác, vĩnh viễn không có cuối cùng.

"Xem kìal" "Phiêu Miểu tông lại có người đột phá."

"Chuyện bình thường thôi, ngồi xuống!"

Thế lực lớn khắp nơi đã quen rồi, đều khoát tay áo ngồi xuống ghế quan sát, không còn kích động như trước nữa.

Nếu có, thì chỉ có chết lặng...

Trên bậc thang dẫn tới đỉnh Phiếu Miểu.

Rất nhiều thiên kiêu đang cố gắng leo lên, không để ý tới kiếp vân trên đỉnh núi, chỉ hy vọng mình có thể nằm trong năm ngàn người đứng đầu, trở thành đệ tử chính thức của Phiêu Miểu tông.

Chớp mắt, nửa canh giờ nữa đã trôi qua.

"Tới nơi rồi!"

Một thanh niên chỉ quấn khố hoa leo lên đến đỉnh Phiếu Miểu, năm ngàn người đầu tiên đã đủ.

Diệp Phong nhìn sang.

Bên dưới, người thứ năm ngàn lẻ một còn cách đỉnh núi khoảng trăm trượng.

Nếu đối phương cách đỉnh núi chỉ vài bước, hoặc mười mấy bậc thang thôi, hắn cũng có thể mở một góc lưới cho phép người đó trở thành đệ tử.

Tiếc là, khoảng cách quá xal

Dù Diệp Phong có muốn cũng không biết thả chỗ nào.
Bình Luận (0)
Comment