Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1661 - Chương 1916: Có Vẻ Rất Thong Dong Tự Tại

Chương 1916: Có vẻ rất thong dong tự tại Chương 1916: Có vẻ rất thong dong tự tạiChương 1916: Có vẻ rất thong dong tự tại

Lúc này, trong tiểu thế giới chỉ còn lại mười vạn người.

Cung Thanh Thu chợt xuất hiện trước mặt mười vạn thiên kiêu đầu tiên, cao giọng nói:

"Thấy con đường ở kia không? Tiến lên, dọc theo cầu thang phóng thẳng lên đỉnh Phiếu Miểu, năm ngàn người đầu tiên sẽ là đệ tử Phiếu Miểu tông."

Đám người Từ Mang Cương lập tức nhìn lại.

Nơi xa xuất hiện một cánh cửa khổng lồ, qua nó, có thể tới quảng trường Tông môn của Phiếu Miểu tông, nơi đó có một cầu thang đá nối tới đỉnh Phiếu Miểu.

"Nhanh!"

"Lên!"

Chúng thiên kiêu không chân chờ, vội vàng vọt tới, không bao lâu sau đã bước lên bậc đá đầu tiên, ra sức chạy lên đỉnh núi.

Trong hư không.

Cung Thanh Thu đóng tiểu thế giới lại, đứng giữa quảng trường Tông môn của Phiếu Miểu tông, nhìn Từ Mang Cương và các thiên kiêu đang liều mạng lao lên đỉnh Phiếu Miểu.

Lần này quá nhiều người tham gia thi.

Hai vòng đầu tiên, mục đích chủ yếu là sàng lọc ra một nhóm thiên tài nổi trội nhất, để cho bọn họ leo lên đỉnh Phiếu Miểu.

Khi tuyển nhận đệ tử đời thứ năm, quá trình kiểm tra cũng là leo thêm đá lên đỉnh Phiếu Miểu.

Ở đây có không ít thiên kiêu cũng tham gia khảo hạch, dù thất bại nhưng cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm, có thể thu được bảo vật tăng tốc nhờ vào các câu hỏi dọc đường.

Chỉ trong chớp mắt đã có không ít người vượt qua Từ Mang Cương.

Trước một câu hỏi.

Từ Mang Cương đứng nhìn bóng hình hư ảo bên đường, nghe câu hỏi đối phương đặt cho mình: "Mục đích tu hành là gì?"

"Mục đích tu hành?" Từ Mang Cương chần chừ một lúc mới kiên định nói: "Vì báo thù! Làm chuyện mình muốn làm, không còn đứng sau, không còn bị đánh!"

Bóng hình hư ảo bên đường trâm mặc một chút rồi đáp: "Chúc mừng ngươi, ngươi xác định rất rõ ràng con đường muốn đi, đây là phần thưởng dành cho ngươi."

Một khắc sau.

Một mảnh khí tức màu xanh lục dung nhập vào trong cơ thể Từ Mang Cương, khiến cho thân thể y nhẹ như chim yến, tốc độ càng nhanh hơn, lại thêm tiềm lực Ẩn Vụ Thánh thể trong người, chẳng mấy chốc đã vượt vào tốp dẫn đầu, cũng tiếp tục vượt qua, lại là người đầu tiên.

"Đây chính là phần thưởng câu hỏi bên bậc thang sao? Bảo sao lúc trước có rất nhiều người vượt qua mình, hiệu quả tăng phúc này thật quá rõ ràng."

Từ Mang Cương siết chặt nắm đấm, vùi đầu vọt mạnh.

Chẳng mấy chốc y đã vượt qua người thứ hai hơn ba trăm bậc cầu thang, nửa canh giờ sau đã thuận lợi lên đến đỉnh, dọa sợ những người tu hành ở thành Bạch Phù.

"Tiểu gia hỏa lạ lãm này lại là đệ tử đăng đỉnh nhanh nhất đời thứ sáu đấy!" "Theo như lệ cũ của Phiếu Miểu tông, người này sẽ trở thành Đại sư huynh lứa thứ sáu."

“Thật đáng ghen ty!"

Rất nhiều người tu hành ở thành Bạch Phù nhao nhao nhìn Từ Mang Cương đầy ghen tị.

Trên đỉnh Phiếu Miểu.

Diệp Phong đang ngồi uống trà trên dưới tán cây cổ ngàn năm, Hạ Văn Văn cùng thiên đạo linh hầu nghịch ngợm bên cạnh.

"Chưởng môn, có người lên tới đỉnh rồi ạ”"

Có tiếng nói vọng ra từ cây cổ tùng ngàn năm, ẩn chứa Thánh uy cường đại, khiến cho linh khí bốn phía bốc lên, nhẹ nhàng xé rách hư không, khiến cho Từ Mang Cương bên kia vách núi tái mặt.

"Một gốc tùng Thánh cảnh!" Từ Mang Cương nhìn chằm chằm chằm cây tùng cổ, toàn thân cứng ngắc.

Thân là thành viên gia nhập Phiếu Miểu tông sớm nhất, cổ thụ ngàn năm này được Diệp Phong bồi dưỡng, cho đến nay đã là cổ thụ Nhập Thánh cảnh rồi.

Mỗi một nhánh cây vươn ra cũng có thể xuyên thủng cường địch cách xa hàng tỷ vạn dặm, là thần thủ hộ của Phiếu Miểu tông.

Đương nhiên Diệp Phong biết Từ Mang Cương đã tới.

Hắn châm chậm đặt chén trà xuống, quay đầu nhìn lại, hỏi: "Ngươi tên Từ Mang Cương, đến từ Chu Tước tinh của Bắc Cực hệ, có thâm cừu đại hận với Chu Tước tông, phải không?”

Từ Mang Cương nghe vậy, sắc mặt lại càng tái trắng.

Người này được cây cổ thụ Thánh cảnh gọi là Chưởng môn, chắc là Chưởng môn Phiếu Miểu tông Diệp Phong rồi, không ngờ ngài đã nhìn thấu bí mật của mình.

Y chợt cảm thấy mình gặp phải nguy hiểm.

"Xin chào Chưởng môn, đệ tử... đệ tử muốn gia nhập Phiếu Miểu tông, chỉ muốn báo thù rửa hận, tuyệt đối không có ý định mang cừu hận đến cho Tông môn!"

Từ Mang Cương quỳ hai gối xuống đất: "Cầu xin ngài thu nhận đệ tử! Đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu hành!"

Trên bàn tiệc.

Diệp Phong dở khóc dở cười, nói:

"Ngươi vừa mới nói, ngươi gia nhập Phiêu Miểu tông sẽ mang cừu hận tới cho Tông môn sao? A, đừng nói chỉ một cái Chu Tước môn, cho dù toàn bộ Bắc Cực tinh hệ, Phiêu Miểu tông chúng ta chỉ chớp mắt một cái là có thể diệt rồi."

Lời nói này như đất lở đá trôi đánh mạnh vào nội tâm Từ Mang Cương, y ngẩng đầu nhìn Diệp Phong, không thể tin nổi.

"Chẳng lẽ, mình đã đánh giá thấp nội tình Phiêu Miểu tông một cách nghiêm trọng sao?" Từ Mang Cương đầy một bụng nghi hoặc.

Dưới mặt đất.

Cổ tùng ngàn năm đung đưa thân cây, nhịn không được mà cười ra tiếng, nói: 'Chưởng môn, xem ra tiểu gia hỏa này không biết thực lực của Phiêu Miểu tông chúng ta."

"Đúng vậy, tiểu gia hỏa này rất đơn thuần." Diệp Phong cười cười, nhìn Từ Mang Cương nói: "Chờ một bên đi!" "Vâng, Chưởng môn!"

Từ Mang Cương nhanh chóng lùi sang một bên chờ đợi, thi thoảng lại vụng trộm thăm dò bốn phía, lúc này y đột nhiên phát hiện cỏ dưới chân mình lại là cấp thân dược, thì kinh hãi ngạc nhiên.

"Đây đều là thân dược!"

Từ Mang Cương nhìn bốn phía, chỉ thấy trên đỉnh Phiêu Miểu tông rộng lớn như thế mọc đầy linh thảo cấp thần dược, giá trị vô số kể, nội tâm rung động vô cùng.

Trên bàn tiệc.

Diệp Phong chú ý tơi sắc mặt Từ Mang Cương, cũng thấy đối phương thi thoảng lại nhấc chân nhìn linh thảo cấp thần dược dưới đất, dưới chân như dẫm lên cương châm nung đỏ vậy.

"Cứ thoải mái dẫm đi." Diệp Phong khẽ nhấp ly trà, tiếp tục giải thích: "Đây đều là cỏ dại bình thường thôi, vì hấp thụ nước Tiên Linh thánh tuyền và rất nhiều ¡nh khí trên đỉnh núi nên mới trở thành thần dược, còn nhiều lắm, ngươi thích thì cứ ngắt lấy một cọng."

"AI Số cỏ này, đệ tử có thể lấy sao?" Từ Mang Cương trợn tròn hai mắt, nghi ngờ mình nghe lầm.

"Ực ựỰC ực!"

Lúc này, trên đỉnh núi có tiếng heo rống.

Từ Mang Cương vô thức nhìn sang, chỉ thấy một con heo trắng trắng mập mập đang ăn cỏ, cái đuôi cong lên có vẻ rất thong dong tự tại.
Bình Luận (0)
Comment