Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1660 - Chương 1915: Ta Vượt Qua Được Rồi Sao?

Chương 1915: Ta vượt qua được rồi sao? Chương 1915: Ta vượt qua được rồi sao?Chương 1915: Ta vượt qua được rồi sao?

Một khắc sau, chỉ nghe loạt soạt vài tiếng, hình ảnh xung quanh đều vỡ vụn, khiến cho ý thức của Từ Mang Cương chấn động, một lần nữa quay trở về hiện thực.

"Ta vượt qua được rôi sao?"

Từ Mang Cương phát hiện mình vẫn giữ tư thế hai tay chạm vào tâm ma tường, chỉ khác là hai tay mình có thể xuyên qua tâm ma tường.

Có nghĩa là, y đã qual

"Mau tới thôi!"

Từ Mang Cương nhanh chóng cất bước, xuyên qua tâm ma tường, xuất hiện trên một khoảng đất bằng phẳng, bên người đã có thêm mười mấy vạn người.

"Nhiều như vậy sao?"

Hắn biến sắc.

Vừa rồi tâm ma tường đã tiêu hóa quá nhiều thời gian của hắn, vốn từ hạng nhất đã tụt tới mười mấy vạn.

May sao đây mới chỉ là vòng thứ nhất, chỉ cần vượt lên một trăm vạn người đứng đầu đều có thể quá quan, nếu đổi lại là vòng thứ hai, với thành tích của y sẽ bị phán không hợp cách.

"Quá kinh hiểm!"

Từ Mang Cương vẫn còn sợ hãi.

Y ý thức được tâm ma của mình quá nặng, muốn hoàn toàn vượt qua được quá khó khăn.

Vòng kiểm tra thứ hai vẫn còn tiếp tục.

Một canh giờ sau, kiểm tra kết thúc.

Chỉ có hơn một trăm vạn người qua được vòng kiểm tra thứ hai, còn lại gân ngàn vạn người đều thất bại.

"Một trăm vạn người đầu tiên ở lại, những người khác có thể quay ra bên ngoài chờ."

Giọng nói Cung Thanh Thu vang lên.

Trong đám người.

Từ Mang Cương ở lại trận doanh có thể tham gia vòng thứ hai, thở phào một cái.

"Vòng thứ hai nhất định càng phải nghiêm túc hơn, nếu không, mình sẽ không thể gia nhập Phiếu Miểu tông, chỉ có thể du đãng trong đại lục Thần Châu, muốn đột phá Chuẩn Thánh vô cùng khó khăn."

Chiến ý của y lại càng tăng vọt.

Cung Thanh Thu nói với một trăm vạn người được giữ lại: "Tiếp theo sẽ bắt đầu vòng thứ hai, tất cả mọi người đi qua con đường lớn phía trước kia, mười vạn người đầu tiên đi qua sẽ qua được vòng thứ hai, bước vào vòng thứ ba."

Đoàn người vội vàng nhìn sang.

Chỉ thấy trong tiểu thế giới chuyên để kiểm tra xuất hiện một con đường lớn rộng chừng trăm dặm.

Nó uốn lượn vòng quanh, như thể không có điểm cuối.

"Đi thôi"

"Mười vạn người đến đích đầu tiên mới có thể tham gia vòng kiểm tra thứ ba." Cung Thanh Thu phát hiệu lệnh.

"Xông lên!"

Trăm vạn thiên kiêu không ai muốn tụt lại đằng sau, đều lao tới con đường rộng rãi kia, chợt cảm thấy thân mình nặng hơn, càng về sau áp lực đè càng nặng, khiến cho tốc độ ai nấy đều giảm rất nhanh.

"Là lĩnh vực trọng lực!"

"Áp lực mỗi người nhận phải đều căn cứ theo tu vi mà định, mình sẽ càng có ưu thế hơn thiên kiêu cùng giai.'

Từ Mang Cương trâm giọng nói.

Y mang thể chất đặc thù, là thiên kiêu thật sự, khi hành tẩu có thể triệt tiêu rất nhiều áp lực, tốc độ không ngừng tăng lên, chẳng mấy chốc đã vượt lên đầu tiên.

Trong thành Bạch Phù.

"Đó là ai?"

"Trông lạ lắm”

"Hình như không phải thiên kiêu của thế lực mà chúng ta biết. Chẳng lẽ người này đến từ tỉnh không?”

Vô số người tu hành đang ngồi trên bàn tiệc nhìn màn ảnh chiếu lại cảnh tượng trên con đường lớn kia, phát hiện Từ Mang Cương vẫn dẫn đầu thì đều bàn luận ầm ỹ.

"Người này rất tốt đó."

Cung Thanh Thu cũng chú ý tới Từ Mang Cương.

Tại vòng kiểm tra thứ nhất, Từ Mang Cương đã là người đầu tiên xông tới tâm ma tường, khi đó nàng còn cho rằng y sẽ là người đầu tiên vượt qua được tâm ma tường.

Nhưng không ngờ Từ Mang Cương lại xếp hạng mười mấy vạn!

Cung Thanh Thu rất bất ngờ.

Mà bây giờ Từ Mang Cương lại lần nữa xếp hạng nhất, khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Cung Thanh Thu.

"Tiểu gia hỏa này không đơn giản."

Cung Thanh Thu lẩm bẩm, tiếp tục quan sát, cảm thấy Từ Mang Cương nhất định là rất mạnh, nhưng cũng không hiểu sao lại dừng lại ở tâm ma tường lâu như vậy.

Trên con đường lớn.

Trăm vạn thiên kiêu gánh lấy áp lực nặng nề mà tiến lên.

Lúc này, thân thể Từ Mang Cương tỏa ra một cỗ sức mạnh diệu kỳ, hóa thành một mảnh sương mù, bao phủ toàn thân, hình thành lực trường kỳ lạ triệt tiêu đi rất nhiều áp lực.

"Thật dễ dàng!"

Từ Mang Cương nhìn tầng sương mù quanh thân, cảm thấy thật kỳ diệu, vội vàng tăng tốc, chẳng mấy chốc đã bỏ xa người thứ hai tới trăm dặm.

"Đó là ai?"

“Quá nhanh đi!"

Các thiên kiêu Thân Nguyên cảnh phía sau nhìn theo bóng lưng Từ Mang Cương phía xa xa, cảm thấy y quá mạnh, nhận lấy áp lực lớn như vậy mà vẫn có thể bước đi như bay.

Chênh lệch này, thật to lớn! "Lên lên lên!"

Chúng thiên kiêu không cam lòng yếu thế, cũng ra sức đuổi theo.

Nhưng cuối cùng bọn họ cũng không thể đuổi kịp Từ Mang Cương, chỉ có thể trở mắt nhìn y một mình dẫn đầu, biến mất khỏi tầm mắt.

Nửa canh giờ sau.

Từ Mang Cương là người đầu tiên đến đích.

Y quay đầu nhìn lại, không ngờ không phát hiện bất kỳ một đối thủ nào, thầm kinh ngạc.

“Mình lợi hại vậy sao?"

Từ Mang Cương kinh ngạc hô lên.

"Không đúng

"Là đại ân từ thể chất của mình, còn nữa, sau quanh mình lại có nhiều sương mù như vậy? Khác trước kia quá.'

Từ Mang Cương càng ngày càng mờ mịt.

Y chỉ biết thân mình mang thể chất kỳ lạ, mạnh hơn rất nhiều linh thể, thân thể, nhưng kém xa thánh thể, cũng không biết gọi là gì.

"Đạo hữu, ngươi đi quá nhanh đấy."

Không biết bao lâu sau mới có mấy vị thiên kiêu Thân Nguyên cảnh thở hồng hộc tới đích, ném sang Từ Mang Cương cái nhìn kính nể, thuận tiện ghen tị nói một câu.

"Ta nhanh lắm sao?" Từ Mang Cương gãi gãi đầu: "Thực ra ta cũng chỉ cố hết sức mà chạy thôi, ai ngờ lại đến đích"

"Thật sự là người so với người tức chết người mà!" Nghe Từ Mang Cương trả lời như thế, tất cả mọi người đều câm nín.

Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, thiên kiêu đằng sau cuối cùng cũng đến đích.

"Mười vạn người đầu tiên ở lại, những người còn lại có thể rời đi" Giọng nói Cung Thanh Thu vang lên.

"Đáng ghét! Ta chỉ chậm một bước nhỏ, xếp hạng thứ mười vạn lẻ một, không thể gia nhập vòng thứ ba." Một vị thiên kiêu nào đó bực bội dậm chân.

"Đi thôi"

Tất cả mọi người bất đắc dĩ lắc đầu, thối lui ra khỏi thế giới này, trở lại thành Bạch Phù tiếp tục quan sát.
Bình Luận (0)
Comment