Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1667 - Chương 1922: Từ Mang Cương Ngạc Nhiên (Tt)

Chương 1922: Từ Mang Cương ngạc nhiên (tt) Chương 1922: Từ Mang Cương ngạc nhiên (tt)Chương 1922: Từ Mang Cương ngạc nhiên (tt)

"Đồ nhi, có Diệp Chưởng môn ở đây, ngươi muốn tới Hư Vô giới tìm ta rất đơn giản, rời đi rồi phải tu hành cho tốt, lần sau ngươi đến ta hy vọng ngươi đã là Phá Hư cảnh."

Giang Lưu Nhi khoát tay áo, quay mặt qua chỗ khác.

Dù chỉ mới quen biết Từ Mang Cương mấy ngày, Giang Lưu Nhi có vẻ rất vừa ý, thật sự coi y là đệ tử thân truyền mà đối đãi.

Giang Lưu Nhi cũng thông cảm sâu sắc với tao ngộ của Từ Mang Cương, hy vọng y có thể tu hành cho tốt, giết tới Chu Tước tông, báo thù cho Từ phủ.

"Sự phụt"

Từ Mang Cương cắn răng: "Xin ngài yên tâm, sau này đồ nhi quay lại nhất định sẽ dốc toàn lực tu hành, không vào Phá Hư cảnh, tuyệt đối không trở lại!"

Một khắc sau.

Diệp Phong phất ống tay áo một cái, dẫn theo Từ Mang Cương tiến về Tử Trúc Lâm, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy đâu nữa.

Đúng lúc này.

Một mảnh lá trà thất thải ngộ đạo rơi xuống, bị Diệp Phong hiến tế hóa thành sương mù bảy màu, dung nhập vào thân thể anh linh của Giang Lưu Nhị, giúp nó ngưng tụ lại một chút.

"Hiệu quả thật thần kỳ!"

Giang Lưu Nhi lập tức kinh hãi, nhìn theo hướng Diệp Phong rời đi, muốn liên hệ với hắn.

"Đạo hữu không cần kinh ngạc! Đây là lá trà thất thải ngộ đạo kỳ thành thục, chờ ta bồi dưỡng được lá trà ngộ đạo kỳ đỉnh cao, có lẽ sẽ hồi sinh cho ngài được."

Âm thanh của Diệp Phong từ xa vọng lại.

Nghe vậy, thân thể Giang Lưu Nhi run lên.

"Phục sinh sao?”

"Ta... ta đã chết nhiều năm như vậy rồi mà còn có khả năng phục sinh sao?"

Giang Lưu Nhi ôm mặt vui đến phát khóc.

Khoảng thời gian này là quãng thời gian vui sướng nhất kể từ khi ông chết đi, không chỉ vì tìm được người kế thừa y bát, mà còn biết được tin tức có thể hồi sinh từ chỗ Diệp Phong.

“Thật chờ mong quái"

Giang Lưu Nhi siết chặt nắm đấm.

Nếu Diệp Phong có thể giúp mình phục sinh, ông quyết định, từ nay về sau vĩnh viễn ra sức làm việc cho hắn.

Tử Trúc Lâm.

Diệp Phong cùng Từ Mang Cương soàn soạt đi qua con đường tích đầy lá trúc, cuối cùng đi tới trước phòng trúc nhỏ.

"Meol"

Thấy hai người, Hư Vô thú kêu lên không tình nguyện, tựa hồ như không muốn mở cửa kinh doanh.

Diệp Phong chỉ chỉ Từ Mang Cương bên cạnh, nói với Hư Vô thú nằm dưới đất: "Tiền bối, y tên Từ Mang Cương, muốn kiểm tra chiến lực."

Một giây sau.

Hư Vô thú hơi run lên, một phân thân chạy ra, không thoải mái nhìn Từ Mang Cương, lắc lắc đầu, ra hiệu cho đối phương đuổi theo.

"Đi thôi Diệp Phong khoát tay.

Từ Mang Cương hiểu ý, đi theo phân thân của Hư Vô thú tiến vào không trung, cách đó khoảng trăm trượng.

"Dốc hết sức mà ra tay!" Diệp Phong cách không truyền âm.

"Vâng." Từ Mang Cương khẽ gật đầu.

"Đại lục lĩnh vực, ngưng!"

Từ Mang Cương hai tay bấm niệm pháp quyết, sương mù không ngừng dâng lên quanh thân y, ngưng tụ thành một lục địa nhỏ chừng trăm trượng, có vô số mãnh thú và giáp sĩ chỉ lên trời gâm thét.

"Meol"

Hư Vô thú lập tức biến mất, khi xuất hiện lại thì đã hiện ra ngay trước mặt Từ Mang Cương, quơ móng vuốt sắc bén hung hăng vồ xuống.

"Khí tức thật bén nhọn!"

Sắc mặt Từ Mang Cương thay đổi hoàn toàn, hai tay bấm niệm pháp quyết, vô số mãnh thú và giáp sĩ bên cạnh chen chúc lao tới, đánh vỡ hóa thân Hư Vô thú, đẩy nó bay rớt ra ngoài.

"Không tệ, tối thiểu là Vương giả bảy sao."

Trên mặt đất, Tam Túc Kim Thiêm đang thả câu, liếc nhìn trận chiến trên trời, thấp giọng nhận xét.

Diệp Phong ngồi một bên cười cười không nói gì.

Trên bầu trời.

Trận chiến vẫn còn tiếp tục.

Từ Mang Cương luyện thành tuyệt kỹ độc môn của Giang Lưu Nhi, chiến lực tăng mạnh, nhưng còn chưa đủ thuần thục, vẫn thiếu thực chiến, không thể phát huy toàn bộ sức mạnh.

Năm hiệp sau.

Chát một tiếng.

Móng vuốt của Hư Vô thú đập vào lông ngực Từ Mang Cương khiến cho đại lục lĩnh vực bên cạnh y sụp đổ, nôn ra ngụm máu lớn, đập ầm ầm bên bờ sông nhỏ, toàn thân run lên.

"Vương giả bảy sao đỉnh phong, không tệ!"

Tam Túc Kim Thiềm đưa ra kết quả kiểm tra.

"Ta có thể đạt được Vương giả bảy sao đỉnh phong sao?" Từ Mang Cương che che ngực, nhìn Hư Vô thú phía xa xa, ý thức được chênh lệch giữa mình và nó cực kỳ lớn.

"Đã rất ổn rồi, chờ ngươi trải qua thêm vài lần thực chiến nữa, phát huy đại lục lĩnh vực lên tới cực hạn, chiến lực có thể đạt Vương giả tám sao trở lên."

Diệp Phong an ủi.

Vương giả tám sao đã rất khủng bố rồi.

Mà Vương giả chín sao mạnh hơn nữa không hề dễ đạt được.

Về phần Chí tôn vô địch mạnh nhất, không phải cứ cố gắng là được, tất cả những yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cố gắng, ... thiếu một thứ cũng không được.

"Chưởng môn, chiến lực của Hư Vô thú tiên bối thế nào ạ? Cũng là Chí tôn vô địch sao?"

Từ Mang Cương hứng thú hỏi.

"Chiến lực của Hư Vô thú tiên bối là Vương giả chín sao đỉnh phong, đánh cùng giai, nếu ngài dốc toàn lực ra tay thì một chiêu liền có thể đánh bại ngươi."

Diệp Phong nói rõ thực tế.

Từ Mang Cương ngạc nhiên.

Hắn nhìn con mèo đen lười biếng nằm cách đó không xa, không ngờ chiến lực của nó lại là Vương giả chín sao đỉnh phong đã kinh khủng thế rồi, có thể giết gọn mình nhát một.

Nếu là Chí tôn vô địch, chẳng phải mình không chịu nổi một ánh mắt của đối phương sao?

Chênh lệch này quá lớn đi?

Sau chuyến đi tới Hư Vô giới, được mở mang tâm mắt, Từ Mang Cương siết chặt nắm đấm, thề nhất định phải càng cố gắng thêm, sớm ngày trở thành Phá Hư cảnh.

Đồng thời, chiến lực cũng phải đột phá Vương giả tám sao, không làm mất mặt sư phụ Giang Lưu Nhi.

"Được rồi, trở về đi"

Diệp Phong gật đầu ra hiệu cho Tam Túc Kim Thiềm, lại nhìn Hư Vô thú phía xa xa, hư không sau lưng tự động nứt ra, hút Từ Mang Cương vào.

Phiêu Miểu tông.

Hai người bất chợt xuất hiện.

Diệp Phong chỉ chỉ mảng kiến trúc lớn phia sau núi Phiêu Miểu.

"Mang Cương, lúc này ngươi chính là đại đệ tử đời thứ sáu của Phiêu Miểu tông chúng ta, cần phải tu hành cho tốt, làm gương cho tất cả đệ tử đời thứ sáu, hiểu chưa?"

"Đệ tử hiểu ạ!"

Từ Mang Cương chắp tay nghiêm túc thưa.
Bình Luận (0)
Comment