Chương 1923: Bắt đầu nhiệm vụ thứ hai
Chương 1923: Bắt đầu nhiệm vụ thứ haiChương 1923: Bắt đầu nhiệm vụ thứ hai
"Đi thôi, tìm chỗ ở của ngươi, sau đó nghiêm túc tu hành, ta còn có việc khác, không tán gẫu với ngươi nữa.' Diệp Phong khoát tay áo.
"Đệ tử cáo lui."
Từ Mang Cương rời khỏi tiểu viện trung tâm, đi tới kiến trúc phía sau núi Phiêu Miểu.
Nửa ngày sau.
Từ Mang Cương đã tìm được phòng của mình, thu xếp xong xuôi, bắt đầu ngồi tự hỏi.
"Ta đã gia nhập Phiêu Miểu tông, nhưng vì lúc trước vẫn luôn ở Chu Tước tinh, không biết tình huống ở Phiêu Miểu tông thế nào, phải tìm người hỏi một chút."
Từ Mang Cương nhanh chóng xuống núi.
Trong thành Bạch Phù.
Từ Mang Cương đổi y phục xong, tùy tiện tìm một người tu hành Thần Nguyên cảnh, hỏi thăm tình huống của Phiêu Miểu tông, muốn biết tình hình trên núi thế nào.
"Ngươi hỏi tình huống ở Phiêu Miểu tông sao?"
"Ta nói ngươi nghe, Phiêu Miểu tông rất lợi hại!"
"Đây chính là Tông môn đứng đầu đại lục Thần Châu!"
"Trong Tông môn, lợi hại nhất chính là Chưởng môn Diệp Phong, đây chính là vị vô địch đã từng đánh tới vực ngoại tinh không, cứng rắn đối kháng với cường giả Vạn Tộc thuộc đại lục Vạn Tộc."
"Trong truyền thuyết, ngài đã vượt qua Chí Thánh, áp đảo Thân Châu Thiên Đạo, là người mạnh nhất thế giới tinh không chúng ta."
"Ngoài ra, hiện tại đoán chừng Phiêu Miểu tông đã có vài chục vị trưởng lão Thánh Cảnh, hơn mười vị đệ tử đời thứ nhất đạt Thánh Cảnh, đệ tử đời thứ hai đến gân một nửa là Chuẩn Thánh, còn lại ít nhất cũng là Phá Hư cảnh."
"Ta còn nghe nói, linh thú Phiêu Miểu tông còn có khoảng mười người từ Thánh Cảnh trở lên."
Vị Thân Nguyên cảnh này nói thao thao bất tuyệt.
Từ Mang Cương nghe được những thông tin này thì trợn tròn hai mắt.
Không ngờ tổng số Thánh cảnh của Phiêu Miểu tông đã lên tới mấy chục trên trăm vị, ngay cả đệ tử đời thứ hai mới gia nhập Phiêu Miểu tông mấy năm trước đã có tới gần một nửa đạt Chuẩn Thánh.
Cái này... quá kinh khủng rồi!
Như vậy chẳng phải là chỉ cần mình gia nhập Phiêu Miểu tông, sau mấy năm ngắn ngủi, cũng có thể đột phá Chuẩn thánh, có được thực lực giết tới Chu Tước tông?
"Ta... Vậy mà lúc trước mình còn nói mình gia nhập Phiêu Miểu tông sẽ mang khó khăn đến cho Tông môn... Thì ra, là tầm mắt mình nhỏ hẹp. Chỉ là Chu Tước tông, đừng nói là Chưởng môn chướng mắt, cho dù là đệ tử đời thứ nhất cũng sẽ không thèm để vào mắt, không ngờ mới đầu ta còn cảm thấy Chu Tước tông sẽ uy hiếp Tông môn. Thật quá ngu xuẩn!"
Từ Mang Cương cảm thấy mặt mình nóng bỏng.
Cho đến ngày nay, y mới biết Phiêu Miểu tông kinh khủng cỡ nào, tâm mắt lại được mở mang.
"Mình nhất định phải nỗ lực tu hành!" Từ Mang Cương vội vàng chạy vê Tông môn, tiến vào tháp tu hành bắt đầu điên cuồng tu hành. ...
Trên đỉnh Phiêu Miểu.
Đương nhiên Diệp Phong đang chắm chú theo dõi từng cử động của Từ Mang Cương, biết được y tới thành Bạch Phù tìm hiểu tình huống, cũng biết y vừa về Tông môn liền lao ngay vào tháp tu luyện.
"Trẻ con dễ dạy!"
Diệp Phong nhoẻn cười.
Từ Mang Cương bắt đầu cố gắng, các đệ tử đời thứ sáu khác cũng lần lượt bắt đầu tu hành, hắn có thể chính thức tiến hành nhiệm vụ thứ hai.
"Bình Đầu Ca, Hồ Đại Hồng, tới đây!"
Không bao lâu sau.
Hồ Đại Hồng liếm liếm ngón tay vẫn còn dính mỡ đùi gà, nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, nói: 'Chưởng môn, ngài tìm ta sao?"
Diệp Phong trợn mắt nhìn Hồ Đại Hồng, nói: "Ta không tìm ngươi, gọi ngươi làm gì?"
"Oa gao gaol"
Bình Đầu Ca đứng thẳng người, đi tới bên cạnh, nhìn chén trà đã pha trên bàn, phát hiện trong đó còn nửa chén trà ngộ đạo thì ghé xuống hút sạch.
"Đó là trà của tai"
Diệp Phong tức giận đập một bàn tay lên đầu Bình Đầu Ca, nó dùng móng vuốt đẩy tay Diệp Phong ra, sau đó tự rót cho mình một ly trà lớn, uống sạch ngay trước mặt Diệp Phong và Hồ Đại Hồng.
"Ngươi đúng là hổ mài"
Diệp Phong chẳng biết làm sao với Bình Đầu Ca.
Gia hỏa này, mềm không được, cứng không xong, chỉ cần thấy Diệp Phong đang uống trà, thế nào cũng phải tới liếm một cái.
"Tìm các ngươi tới là có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, sau khi hoàn thành, ta có thể cho các ngươi một trăm lá trà ngộ đạo.'
Diệp Phong cao giọng nói.
"Gào gào gào!" Bình Đầu Ca lập tức hứng thú, không ngừng đập lên ngực mình tỏ vẻ mình có thể làm được.
"Chưởng môn, cụ thể là chuyện gi?" Hồ Đại Hồng trợn tròn hai mắt, mười phần sẵn sàng.
Diệp Phong nghiêm mặt nói:
"Hai người các ngươi tới Tam Thiên giới một chuyến, Hồ Đại Hồng phụ trách khiêu chiến, gây chú ý trên phạm vi lớn, sau đó, Bình Đầu Ca khiêu chiến Thánh cảnh của thế lực đối địch, đánh chết đánh cho tàn phế cũng không có vấn đề gì.
Nghe thấy có thể đánh nhau, Bình Đầu Ca lại càng nổi điên, dùng móng vuốt bóp nát chén trà, mặt mũi đầy cuồng nhiệt, chỉ hận không thể lập tức giết tới.
Thấy thế, Diệp Phong không ngừng nghiến răng.
Nếu không phải vì nhiệm vụ cần có hai trận Linh thú đại thắng, mà mỗi một trận thắng cần kiếm về tới một tỷ danh vọng, hắn thật sự muốn dánh cho Bình Đầu Ca thô lỗ một trận.
"Hồ Đại Hồng, tiếp theo ta sẽ an bài chiến thuật cho ngươi, do ngươi phụ cách khiêu chiến và kéo cừu hận, Bình Đầu Ca phụ trách đánh nhau..." Diệp Phong bắt đầu giảng giải cặn kẽ. ...
Nửa canh giờ sau.
Tại Tam Thiên giới.
Trước mắt là một đại lục kéo dài vô tận, linh khí nông đậm, môi trường tu hành cực phẩm, chính là Tây Châu một trong chín đại châu, thuộc về thượng giới trong Tam Thiên giới.
Bịch bịch bịchI
Bình Đầu Ca và Hồ Đại Hồng hạ bước chân giáng lâm tại đây, nhìn vê phía vạn dặm đại sơn kéo dài vạn dặm.
Hồ Đại Hồng nghiêm mặt nói:
"Bình Đầu Ca, ngươi không thể lỗ mãng! Nếu không, nhiệm vụ thất bại, chúng ta sẽ bị Chưởng môn trách phạt đó, trước khi đánh nhau phải nghe ta hết. Trong quá trình đánh đều nghe ngươi, thế nào?"
"Graoooo!" Bình Đầu Ca khẽ gật đầu.
Miệng gã đang nhai một lá trà thất thải ngộ đạo, hương vị ngon ngọt tràn đầy trong khoang miệng khiến cho Bình Đầu Ca cảm thấy toàn thân thư thản.