Chương 1935: Thư viện Quy Nhất - Vân Thu Thủy (tt)
Chương 1935: Thư viện Quy Nhất - Vân Thu Thủy (tt)Chương 1935: Thư viện Quy Nhất - Vân Thu Thủy (tt)
"Ta muốn gặp hắn." Vân Thu Thủy cười nói.
Diệp Phong, Chưởng môn Phiêu Miểu tông, thực lực khủng bố, từng ám sát tộc trưởng vạn tộc của đại lục Vạn Tộc sâu trong tinh không, bạo phát ra chiến lực vượt hơn cả Chí Thánh.
Trận chiến đó, Vân Thu Thủy cũng đã xem.
Nàng chưa bao giờ thấy nam tử nào dũng mãnh như thế, sớm đã ái mộ hắn sâu tận xương tủy.
"Nàng muốn gặp ta sao?"
Một giọng nói ôn hòa vang lên trong hoa viên.
Vân Thu Thủy lập tức nhìn lại, chỉ thấy có mấy bóng người xuất hiện, vị thanh niên dẫn đầu toàn thân phát sáng, tuấn dật phi phàm như Thần Vương hàng thế, chính là Diệp Phong.
"Tiểu nữ xin chào Diệp Chưởng môn."
Đây là lần đầu tiên Vân Thu Thủy được gặp thần tượng gần như thế, kích động vạn phần, thân thể mềm mại không nhịn được mà khẽ run lên, lại càng hưng phấn hơn.
Có nữ tử nào không hoài xuân chứ?
Nhìn khắp Tam Thiên giới, nữ tử ái mộ Diệp Phong không có nghìn tỷ thì cũng đến trăm tỷ, Viện trưởng Thư viện Vân Thu Thủy chính là một trong những người ái mộ hắn.
"Vì sao lại muốn gặp ta?" Diệp Phong hỏi.
"Ngưỡng mộ." Vân Thu Thủy nhìn thẳng vào hai mắt Diệp Phong, môi đỏ khẽ nhấp, đầy vẻ hoài xuân.
Mặt mo của Diệp Phong đỏ ửng.
Xem như hắn đã nhìn ra nàng có vẻ rất ngưỡng mộ mình, mạnh như Hiển Thánh vốn nên hỉ nộ không lộ, nhưng bây giờ nàng đang bày tỏ suy nghĩ trong lòng một cách vô cùng tinh tế, đủ để nói lên sự yêu thích của Vân Thu Thủy dành cho mình.
"Diệp Chưởng môn, có thể... có thể đồng ý với hai thỉnh cầu nho nhỏ của nô gia không?" Vân Thu Thủy vội vàng hỏi thăm, chỉ sợ sau hôm nay sẽ không còn cơ hội nữa.
"Nếu không vi phạm nguyên tắc của ta là được."
"Ta muốn đánh cờ cùng ngài! Ngoài ra, ta hy vọng thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi của Thư viện Quy Nhất chúng ta có thể tới Phiêu Miểu tông của Thần Châu trong truyền thuyết tham quan."
Vân Thu Thủy nhanh chóng nói.
Đánh cờ với Diệp Phong là ngưỡng mộ hắn.
Muốn cho thế hệ trẻ cuổi của Thư viện Quy Nhất đến Phiêu Miểu tông Thần Châu học tập là nàng thực hiện chức trách Viện trưởng của mình.
"Ta đồng ý cả hai." Diệp Phong gật đầu.
Trước đây, toàn bộ Huyền Châu đều bị Minh Vương Thánh tông dưới trướng Minh Đế khống chế, đại bộ phận đều là chó săn cho Minh Đế, duy chỉ có thế lực Thư viện Quy Nhất còn có thể duy trì thế trung lập từ đầu đến cuối, thật đáng quý.
Đương nhiên Diệp Phong thưởng thức Vân Thu Thủy.
"Đa tạ Diệp Chưởng môn!"
Thấy thỉnh cầu được chấp thuận, Vân Thu Thủy mừng rỡ nhìn sang Cung Thanh Thu nói: "Sau bày ngày nữa, ngươi ta sẽ đánh một trận trên không trung Đế quốc. Ta sẽ dốc toàn lực ứng phó, trận này không chỉ đại diện cho ta mà còn là toàn bộ Thư viện Quy Nhất, ta muốn làm tấm gương cho vô số học sinh”
"Ta cũng không muốn thua, sau lưng ta là toàn bộ Phiêu Miểu tông." Cung Thanh Thu nghiêm mặt nói.
Một lát sau.
Cung Thanh Thu trở về Phiêu Miểu tông, tiến vào bí cảnh không gian, làm quen với các loại công năng của Tử Yên Lăng.
Duy chỉ có một mình Diệp Phong ở lại Thư viện Quy Nhất. ...
Trong hoa viên, bóng đêm dọa người.
Một nam một nữ ngồi đối diện cách bàn cờ, đều mặc một thân áo trắng, nam tuấn dật, nữ tuyệt mỹ.
Gió nhẹ phe phẩy.
Sợi tóc bên thái dương Vân Thu Thủy khẽ bay bay, từng sợi hương thơm cũng ve vởn bên mũi Diệp Phong.
Diệp Phong bất vi sở động, ngâm một bình trà thất thải ngộ đạo, đánh cờ cùng Vân Thu Thủy.
"Ngươi rất thông minh."
Diệp Phong bỗng nhiên nhận xét vậy.
"Vì sao Diệp Chưởng môn lại nói vậy?"
Vân Thu Thủy ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên mỉm cười, nhìn Diệp Phong dưới ánh trắng cảm giác đối phương thực hấp dẫn.
Nếu không phải còn có Thư viện Quy Nhất lớn như thế cần quản lý, Vân Thu Thủy cam nguyện vứt bỏ hết thảy, chỉ cần làm nha hoàn sát bên cạnh Diệp Phong.
"Ngươi tu kỳ đạo, đánh cờ cùng ta, tu hành của ngươi thăng tiến không ít nhỉ?"
Diệp Phong bình tĩnh nói.
Xem như hắn đã nhìn ra Vân Thu Thủy quá thông minh. Nàng ngưỡng mộ mình là thật, muốn ở một mình cùng mình cũng là thật, nhưng đối phương còn muốn nhân cơ hội này lĩnh giáo mình cũng là thật.
"Vâng." Vân Thu Thủy nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng ngưỡng mộ Diệp Phong, hy vọng có thể ở một mình cùng hắn, nhưng đó không phải vì hoa sị, mà hy vọng có thể học tập kỳ đạo cao thâm hơn trong quá trinh đánh cờ với Diệp Phong.
“Ta thành toàn cho ngươi."
Diệp Phong câm quân cờ trắng, đánh cờ cùng Vân Thu Thủy đánh cờ đen, bê mặt bàn cờ có sóng khí rung rinh, như hóa thành một đại thế giới, ẩn chứa đạo vận.
Ánh mắt Vân Thu Thủy ngưng lại.
Nàng có thể cảm nhận được mỗi lần Diệp Phong đặt một quân cờ xuống sẽ có đạo vận thâm ảo xuất hiện, bất kỳ đạo gì cũng đủ cho nàng cảm ngộ hồi lâu, sau đó biến sắc, lập tức bắt đầu lĩnh ngộ.
"Quá lợi hại!"
Vân Thu Thủy lại càng rung động: "Đây chính là Bách Kiếp cảnh trên Chí Thánh sao? Mặc dù ta đã là Hiển Thánh nhưng dường như vẫn không có tư cách tiếp xúc với cấp độ này."
Lời này là nàng nói thẳng.
Diệp Phong nghe được rõ ràng, gật đầu nói: "Đúng là tương đối sâu thâm, muốn lý giải sẽ hơi khó một chút." Trên thực tế, đừng nói là Vân Thu Thủy chỉ là Hiển Thánh, cho dù là Chí Thánh cảnh, thậm chí là Bách Kiếp cảnh, muốn hiểu được đạo vận của hắn cũng rất khó.
Hắn đi con đường độc nhất vô nhị.
Nhất là từ sau khi tiến vào hình thái thánh thân vĩnh cửu, phòng ngự của Diệp Phong là vô địch, trong cơ thể hắn còn có một tiểu vũ trụ ẩn chứa các loại pháp tắc, lại càng thâm ảo hơn.
Cấp độ sinh mệnh của hắn đã có thể so với Thiên Đạo cảnh.
Vân Thu Thủy muốn hiểu được khó như lên trời.
"Tiếp tục đánh cờ đi!"
"Vâng!"
Trước mặt Diệp Phong, Vân Thu Thủy như một học trò, thi thoảng hỏi một câu, sao đó sẽ dừng lại suy nghĩ.
Diệp Phong cũng không giấu nghề.
Cái gì có thể nói cho Vân Thu Thủy trên cơ bản hắn đều nói, chỉ có điều nàng chỉ có thể lĩnh ngộ một phần vạn, thậm chí còn không đến.