Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1717 - Chương 1972: Người Tu Hành Trong Thành Cổ Xôn Xao

Chương 1972: Người tu hành trong thành cổ xôn xao Chương 1972: Người tu hành trong thành cổ xôn xaoChương 1972: Người tu hành trong thành cổ xôn xao

Tiên giới.

Một ánh sáng kỳ dị từ chốn không người bắn ra, sau đó nhanh chóng nuốt hết cả khu vực này, một tòa cung điện cổ phác xuất hiện trên mặt đất.

Kẹt kẹtI

Có hai người đẩy cửa đi ra ngoài.

"Chưởng môn, đây là nhiệm vụ gì sao?" Hồ Phi Phi ôm lấy cánh tay Diệp Phong, nhìn Tiên khí bảy màu trôi nổi khắp bốn phía: “A... ! Nơi này không tệ, linh khí và Tiên khí rất nông đậm, không phải Tiên giới chứ?”

"Đúng, chính là Tiên giới.' Diệp Phong nói.

Mấy ngày nay hắn đã tự mình đả thông Tiên giới, mở ra tòa đại điện vượt giới này, có thể tự do đi tới đi lui giữa Tiên giới và đỉnh Phiêu Miểu, vô cùng thuận tiện.

"Đến Tiên giới làm gì?" Hồ Phi Phi nhìn quanh, ánh mắt đầy tò mò.

"Thấy người đứng phía sau không?" Diệp Phong chỉ chỉ đại điện vượt giới, có hai người đeo trường kiếm từ trong đó đi ra."

"Có thấy, là Mặc Oanh và Hoắc Vân Kiệt, thì sao?" Hồ Phi Phi vẫn không hiểu.

"Ngươi hộ pháp cho bọn họ đi. Dù sao ngươi cũng là hộ pháp của Tông môn, nhưng vẫn không làm việc hộ pháp nên làm, phải chăm chỉ làm việc." Diệp Phong dặn dò một câu, thân hình dân nhạt đi.

Trên đồng cỏ.

Mặc Oanh sóng vai đứng cùng Hoắc Vân Kiệt, đánh giá mảnh thổ địa vô cương mênh mông này, có thể cảm nhận được khí tức tang thương và tiên khí linh khí nông đậm nơi này.

"Đây chính là Tiên giới sao?"

"Thật không hổ là Tiên giới!"

Hai người nhìn nhau, chia ra bay về hai hướng khác nhau, chuẩn bị tìm kiếm đối thủ của mình.

Trên mây.

Diệp Phong ngồi trước khay trà nhìn chằm chú bên dưới.

[Trận chiến của đệ tử ]

[Trận đầu: Mặc oanh vs 22?]

[Giá trị danh vọng: 0/1. 000. 000. 000]

[Ghi chú: Đang tìm kiếm đối thủ... ]

Tin tức trận chiến của Hoắc Vân Kiệt cũng vậy, cũng là đang tìm kiếm đối thủ, không đánh ngay được.

"Hy vọng hết thảy đều thuận lợi đi!"

Diệp Phong lắng lặng chờ đợi.

Trong một tòa thành trì cổ xưa.

Một nữ tử tuyệt mỹ toàn thân váy trắng đang đứng lơ lửng giữa không trung, chém ra kiếm mang lăng lệ, nhẹ nhàng trảm diệt hung thú viễn cổ từ bên trong dãy núi chạy ra hoành hành.

"Tinh Nguyệt Tiên tử uy vũ!" Người tu hành trong thành biết được hung thú đã bị giết đều quỳ hết xuống đất, cảm kích nữ tử váy trắng.

"Ôi2"

Bỗng nhiên, Tịnh Nguyệt Tiên tử chú ý tới một người mặc toàn thân váy đen đầu đội mũ rộng vành phủ lụa đen thần bí, cảm thấy chắc hẳn đây là một nữ tử.

"Thân Châu Phiêu Miểu tông, Mặc Oanh."

Mặc Oanh nhẹ nhàng rút kiếm của mình ra."Ngươi là Nhân Tiên đỉnh phong, thực lực cực mạnh, cũng chỉ dùng kiếm. Ta muốn luận bàn một trận với ngươi, đến điểm là dừng."

"Đệ tử Phiêu Miểu tông!"

Mọi người xôn xao một trận.

Sau chuyện Diệp Phong đánh giết Oanh Thiên Tiên đế, Long Hạp Tiên đế, Phiêu Miểu tông đã nổi danh đến mức không ai không biết, không ai không hay.

Nhưng cũng chỉ là nổi danh mà thôi.

Muốn thu được giá trị danh vọng còn cần người ta thực sự công nhận tài học của Phiêu Miểu tông.

"Chỉ đến điểm là dừng sao?" Tịnh Nguyệt Tiên tử hỏi, không tin lắm.

"Đúng vậy, đến điểm là dừng thôi, không làm đối phương bị thương, không hại đến tính mệnh đối phương, được không, so một lần nhé?" Mặc Oanh nắm chặt trường kiếm cách không hỏi Tịnh Nguyệt Tiên tử.

"Khi nào ở đâu" Tịnh Nguyệt Tiên tử hỏi.

"Ngay bây giờ đi!" Mặc Oanh nói: "Ta đang vội lắm, so xong còn phải đi xem xung quanh một chút."

"Đi." Tịnh Nguyệt Tiên tử đáp xuống đất, cách Mặc Oanh vài trăm mét giằng co.

Một lát sau.

Kendgl

Tịnh Nguyệt Tiên tử xuất thủ trước, sau lưng xuất hiện vô số ánh trăng, mỗi ánh trăng đều như kiếm mang lăng lệ, từ bốn phương tám hướng chém về phía Mặc Oanh.

“Thật mạnh!”

"Không hổ là Tịnh Nguyệt Tiên tử!"

"Nàng nhất định có thể thắng!"

Người tu hành ở tòa thành cổ đều võ tay khen hay.

Nhưng một khắc sau, chỉ thấy Mặc Oanh nhanh chóng xuất kích, chém ra hàng nghìn tỷ kiếm ảnh, chính xác phá vỡ tất cả kiếm mang của Tịnh Nguyệt Tiên tử.

Kengl

Tiếng kiếm ngân to rõ vang lên tận trời, chờ mọi người lấy lại được tinh thân mới phát hiện kiếm của Tịnh Nguyệt Tiên tử đã bị đánh bay, cắm nghiêng nghiêng trên tường thành.

Một thanh kiếm băng lạnh đang chỉ đúng vào mi tâm Tịnh Nguyệt Tiên tử, khí tức rét lạnh khiến cho nàng không cách nào động đậy.

"Ta thua rồi... Kiếm của ngươi rất nhanh!"

Tịnh Nguyệt Tiên tử thua tâm phục khảu phục.

Mặc Oanh tra kiếm vào vỏ, nhìn Tịnh nguyệt Tiên tử, chậm rãi đi về phía xa xa. "Graooool"

Đúng lúc này, vô số hung thú viễn cổ cường đại hơn từ trong núi sâu đằng xa giết ra, bộc phát ra khí tức kinh khủng ép tới tòa thành cổ.

Trong đó còn có cả hung thú cấp Địa tiên!

Chỉ có khí tức lạnh ngắt mênh mông kia cũng có thể ngăn chặn toàn thành, ngay cả Tịnh Nguyệt Tiên tử cũng cảm thấy áp lực cực lớn, sắc mặt trắng bệch.

"Thật phiền phức!"

Mặc Oanh quay lại, một người một kiếm xông thẳng vào đám hung thú kia, chớp mát, vô số kiếm ảnh đã chia cắt khu vực này thành vô số mảnh nhỏ.

Tiếng thú gào im bặt.

Mặc Oanh chẳng để ý tới mọi người, mà tra kiếm vào vỏ rồi tiếp tục đi về phía xa.

Trong tòa thành cổ.

Đám người nhìn thấy được cảnh tượng cả đời bọn họ cũng khó mà quên được.

Bao gồm cả hung thú cấp Địa tiên kia, hơn mười con hung thú cấp Tiên cảnh cùng mấy vạn hung thú còn lại đồng thời ngã xuống, hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống đất.

"Cái này... cái này!"

Chính Tịnh Nguyệt Tiên tử cũng hít vào một hơi khí lạnh, ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết phải nói gì.

Một lúc lâu sau.

"Trời ạt"

"Đó thật sự là thực lực mà Nhân Tiên nên có sao?”

"Một kiếm đi qua vạn kiếm sinh, mạnh như Thú Vương Địa tiên trong sơ mạch cũng bị nàng chém chết, thủ đoạn này thực sự không phải người!"

Người tu hành trong thành cổ xôn xao.

Tịnh Nguyệt Tiên tử nhìn theo hướng Mặc Oanh đi xa dần, nhìn lại người tu hành trong thành rồi quyết định ngự kiếm đuổi theo Mặc Oanh. ....
Bình Luận (0)
Comment