Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1718 - Chương 1973: Đệ Tử Phiêu Miếu Tông Ở Thần Châu, Hoắc Vân Kiệt

Chương 1973: Đệ tử Phiêu Miếu tông ở Thần Châu, Hoắc Vân Kiệt Chương 1973: Đệ tử Phiêu Miếu tông ở Thần Châu, Hoắc Vân KiệtChương 1973: Đệ tử Phiêu Miếu tông ở Thần Châu, Hoắc Vân Kiệt

Trên mây.

Diệp Phong nhìn giá trị danh vọng bắt đầu tăng lên, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì vỗ đùi núi: "Bọn hung thú này đến rất kịp thời, nếu không, Mặc Oanh chỉ đánh bại Tịnh Nguyệt Tiên tử chưa chắc đã có được quá nhiều danh vọng."

Ngoài ngàn tỷ dặm.

Hoắc Vân Kiệt đeo ba thanh trường kiếm.

Một thanh là bội kiếm của Phong Tử Kiếm thánh, hai thanh còn lại là Vô Tình kiếm và Hữu Tình kiếm.

"Là nam nhân, phải dùng kiếm của mình bảo vệ người mình yêu, đây mới là đạo lý của kiếm đạo."

Hoắc Vân Kiệt lẩm bẩm.

Phía xa có một Tiên quốc mênh mông.

Trong đó có vô số người tu hành đang sinh sống, mạnh nhất là một vị Tiên tôn kê thừa đại vận khí, đương nhiên, người này cũng không phải đối thủ của Hoắc Vân Kiệt.

Y vẫn luôn tìm hiểu tin tức, biết được trong Thánh Đô của Tiên Quốc tên Chân Dương này có một vị Tam Hoàng tử là Nhân Tiên đỉnh phong, cả ngày uống rượu làm vui, ức hiếp bách tính, tay đấm chân đá thê tử của mình.

Người này mới là mục tiêu của y.

Trong Thánh Đô.

Tam Hoàng tử một thân long bào trắng như tuyết đang ngôi trên long xa to lớn do chín con giao long Bán Tiên cảnh kéo xe, bên cạnh có hơn mười vị nữ tử dáng hình thướt tha.

“Dừng lại!"

Một vị nữ tử tuyệt mỹ đầu đội trâm phượng chặn đường, khiến cho vô số người tu hành trong Thánh Đô chú ý.

"Tiện nhân, vì sao chặn đường?" Tam Hoàng tử không cần ngẩng đầu lên cũng biết thân phận người chắn đường là ai.

Đó là thê tử của gã, Tam Hoàng tử phi.

"Ngươi cả ngày làm xằng làm bậy, uống rượu mua vui, không biết cố gắng tu hành, tương lai ngươi lấy gì để thống trị tốt đất phong của mình?" Tam Hoàng tử phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà rống lớn: "Thân là Hoàng tử phi của ngươi, ta có quyền uốn nắn ngươi!"

"Ha ha ha!"

Tam Hoàng tử khinh thường cười ha hả: "Tiện nhân! Chỉ là một Thiên Đế, còn không có tư cách kéo xe cho bổn Hoàng, cũng dám nhúng tay vào việc của bổn Hoàng. Vả miệng!"

Dứt lời, Tam Hoàng tử giơ cao cánh tay muốn tát một cái đánh bay Tam Hoàng tử phi.

Trên mặt đất.

Tam Hoàng tử phi mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tam Hoàng tử, cho dù vết máu bầm trên mặt vẫn chưa tan nhưng vẫn không nhường nhịn, vẫn quyết tâm thua đủ.

Kendgl

Tiếng kiếm ngân to rõ vang lên.

Bàn tay của Tam Hoàng tử sắp rơi xuống thì bị một thanh trường kiếm vô tình lạnh như băng chỉ vào, bèn khựng lại giữa không trung.

"Nữ nhân là để yêu thương, không phải là để đánh, hiểu không?" Một giọng nói kiên định âm trầm chầm chậm vang lên, truyên vào trong tai mỗi người.

Lời nói vừa dứt, toàn trường yên tĩnh.

Toàn bộ người tu hành cao giao tại Thánh Đô đều nhìn sang, thì thấy một nam tử áo trắng đã xuất hiện gần long xa từ lúc nào, rút kiếm ra.

Chính một kiếm này đã chặn Tam Hoàng tử.

"Nữ nhân là để yêu thương, không phải để đánh." Lời nói này rơi vào trong tai Tam Hoàng tử phi khiến cho thân thể nàng run lên, nươc mắt rơi như mưa.

Hai mươi lăm tuổi nàng gả cho Tam Hoàng tử.

Vốn tưởng ràng trở thành Hoàng tử phi rồi có thể dốc lòng phụ tá phu quân mình quật khởi, nhưng ai ngờ Tam Hoàng tử cả ngày chỉ biết ruống rượu, đêm ngự trăm nữ.

Với nàng, vẫn luôn lãnh đạm.

Không chỉ vậy, Tam Hoàng tử cũng không chăm chú tu hành, bao nhiêu năm rồi các Hoàng tử khác đều đột phá Địa tiên trở lên mà y vẫn kẹt trong Nhân tiên đỉnh phong.

Tam Hoàng tử phi đã từng khuyên Tam Hoàng tử.

Nhưng, nàng chỉ nhận lại đánh đập.

Nếu không vì trong gia tộc sau lưng nàng còn có một vị lão tổ Thiên Tiên cảnh tọa trấn, đổi lại là một Hoàng tử phi thất sủng khác, sợ là đã bị đày vào lãnh cung từ lâu.

Nàng chưa từng được hưởng qua một ngày yêu thương.

Chỉ có đánh đập.

Cho đến hôm nay, nàng quyết định bất chấp, cho dù chết cũng muốn khiến Tam Hoàng tử lãng tử quay đầu.

Nhưng ai ngờ, Tam Hoàng tử lại nói nàng còn không bằng cả súc sinh kéo xe, đâm vào lòng nàng đau đớn thật sâu.

Nhưng lời nảy của Hoắc Vân Kiệt lại như ánh nắng ấm trong trời đông giá rét, lại lân nữa sưởi ấm trái tim lạnh băng của nàng, như hy vọng mà nàng tìm thấy.

"Ngươi là ai?"

Tam Hoàng tử lạnh lo nhìn Hoắc Vân Kiệt đang rút kiếm chỉ vào mình, phát hiện người này rất tuấn dật, toàn thân mang theo một cỗ khí tức bén nhọn của kiếm khách, rất khó dây vào.

"Đệ tử Phiêu Miểu tông ở Thần Châu, Hoắc Vân Kiệt."

Sau khi tự giới thiệu Hoắc Vân Kiệt tra kiếm vào vỏ, lạnh lẽo nhìn Tam Hoàng tử: "Nữ nhân có thẻ gánh nửa bầu trời! Có thể được một nữ nhân giúp đỡ, ngươi nên vui mừng mới phải, phải sủng nàng cho thật tốt, chứ không phải ức hiếp nàng, khiến nàng tuyệt vọng."

"Ta chính là Tam Hoàng tử của Chân Dương Tiên quốc, thân phận địa vị tôn quý, cả đời bổn Hoàng làm gì cũng không cần phải giải thích với ngươi!" Tam Hoàng tử cả giận mắng.

"Chờ một chút!"

"Ngươi nói ngươi là ai2"

Tam Hoàng tử nhận ra điều gì đó, ánh mắt trở nên điên cuồng.

"Thân Châu Phiêu Miểu tông, Hoắc Vân Kiệt!" Hoắc Vân Kiệt nhếch miệng, ý cười cung phản xạ của Tam Hoàng tử dài quá, giờ mới phản ứng được.

Tam Hoàng tử nghe đối phương nói tới từ Phiêu Miểu tông tại Thần Châu, trong đầu liền hiện ra hình ảnh Diệp Phong nghiền nát Oanh Thiên Tiên đế, lập tức hãi hùng khiếp vía.

"Ta... Ta đánh nữ nhân của mình, có liên quan gì tới ngươi?" Tam Hoàng tử cố giả bộ trấn định.

"Gặp chuyện bất bình." Hoắc Vân Kiệt đáp: "Đương nhiên, nếu ngươi không phục, ta có thể luận bàn một trận với ngươi. Nếu ngươi thắng, ta quay đầu bước đi. Nếu ngươi thua, từ nay thê tử nói gì ngươi phải nghe nấy."

"Ha ha ha. .

Tam Hoàng tử ngửa mặt lên trời cười lớn: "Mặc dù ngươi là đệ tử Phiêu Miểu tông, nhưng cũng chỉ mới tấn lên Nhân Tiên cảnh, cũng dám đấu với ta. Ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!"
Bình Luận (0)
Comment