Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1719 - Chương 1974: Ta Muốn Học Kiếm Của Ngươi

Chương 1974: Ta muốn học kiếm của ngươi Chương 1974: Ta muốn học kiếm của ngươiChương 1974: Ta muốn học kiếm của ngươi

Vèo vèol

Hai người bay lên, đáp xuống đỉnh hai ngọn núi cách nhau hơn vạn dặm, giằng co từ xa.

Trên mặt đất.

Tam Hoàng tử phi nhìn Hoắc Vân Kiệt, từ đây cái bóng của y đã in sâu trong lòng nàng, nhưng nàng lắc lắc đầu, nhìn sang Tam Hoàng tử, nhớ tới một chuyện, ánh mắt kiên định.

Trong hoàng cung.

Một lão giả ngồi trên hoàng vị, chỉ ngón tay run rẩy vào Tam Hoàng tử, mắng: "Tên nghịch tử này, không ngờ lại mời cả đệ tử Tông môn của Sát Thần kia, phải làm sao mới ổn đây!"

Thân là Tiên tôn, ông ta biết rõ Diệp Phong kinh khủng cỡ nào, cuộc chiến hôm nay rất có thể sẽ mang đến đả kích mang tính hủy diệt cho Chân Dương Tiên quốc

Trên đỉnh núi.

"Ngươi ra tay trước đi!" Hoắc Vân Kiệt nói: "Nếu ta ra tay trước, chắc chắn ngươi sẽ thua."

"Cuồng vọng!"

Tam Hoàng tử giận tím mặt, vỗ tay một cái, trên người hiện ra vô số chân hỏa nóng bỏng, ngưng tụ thành một con phượng hoàng lửa to lớn sau lưng.

"Lại xuất hiện rồi!"

Tam Hoàng tử phi nhìn Tam Hoàng tử thi triển phượng hoàng lửa, nước mắt chảy dài.

Năm mười tuổi.

Tam Hoàng tử phi bị người ta bắt nạt, chính Tam Hoàng tử đã dùng môn thần thông này cứu nàng, nàng đã thề nhất định phải gả cho Tam Hoàng tử để báo ân.

"LIU

Lúc này, phượng hoàng lửa vỗ hai cánh, cuốn then sóng nhiệt đáng sợ xông về phía Hoắc Vân Kiệt.

"Chỉ chút tấn công thế này thôi à?

Hoắc Vân Kiệt rất thất vọng, tra kiếm vào vỏ, còn chẳng buồn rút kiếm ra, chỉ đưa tay về phía trước.

Tạch tạch tạchI

Khí tức băng lãnh lan tràn ra từ trong lòng bàn tay, đó là biểu hiện sức mạnh cực hạn của Vô Tình kiếm ý, trong khoảnh khắc đã đông phượng hoàng lửa thành con chim băng.

"Làm sao có thểt"

Mọi người thấy cảnh này, đầu tiên là hít sâu một hơi, sau đó toàn thân run rẩy dữ dội.

"Không ngờ đã đóng băng cả chân hỏa!" Ngay cả Tiên tôn của Chân Dương Tiên quốc ở bên cạnh Hoàng tử cũng nhảy dựng lên.

Trên đỉnh núi.

Tam Hoàng tử ngẩn ngơ nhìn phượng hoàng lửa bị đóng thành băng, một lát sau mới ý thức được mình chỉ có tu vi, nhưng chiến lực lại tầm thường, lập tức hối tiếc không thôi.

Àml

Phượng hoàng lửa bị Hoắc Vân Kiệt đạp một cước, vỡ tan nát hóa thành vô số vụn băng lăn xuống, đâm vào lồng ngực Tam Hoàng tử, như thiên thạch rơi xuống, toàn thân đẫm đìa mồ hôi. "Phu quân!"

Tam Hoàng tử phi nhào tới, đỡ Tam Hoàng tử bị Vô Tình Kiếm ý đông lạnh đến mức hai môi tím bầm, trong đôi mắt đẹp đầy đau lòng.

“Phu... Phụ nhân."

Tam Hoàng tử nhìn Tam Hoàng tử phi khóc như hoa lê dưới mưa, lại nhìn khuôn mặt vẫn bầm máu, nhớ lại cô gái mình tiện tay cứu mấy năm trước.

Lúc này, hai bóng hình trùng vào nhau.

OanhI

Đầu óc Tam Hoàng tử chấn động, chớp mắt đã hiểu ra.

"Mấy năm trước, trong một hẻm nhỏ, người ta tiện tay cứu là... là nàng?" Tam Hoàng tử võ võ nhẹ lên má Tam Hoàng tử phi, run giọng hỏi thăm.

"Vâng!" Tam Hoàng tử phi khóc ròng ròng nhào vào lòng Tam Hoàng tử.

"Phu nhân, ta... ta có lỗi với nàng." Tam Hoàng tử run rẩy ôm lấy Tam Hoàng tử phi, trong lòng tràn đầy hối hận, hoàn toàn tỉnh ngộ.

Gã đã ý thức được, mình không thể tham lam hưởng thụ nữa.

Mặc dù mình là Tam Hoàng tử của Chân Dương Tiên quốc, hưởng thụ vô số tài nguyên, cứng rắn chồng chất lên được đến Nhân Tiên đỉnh phong, nhưng vì không dụng tâm tu luyện nên chiến lực chỉ tầm thường, đến chân hỏa cũng bị Hoắc Vân Kiệt đông lạnh.

Mặt mũi của Chân Dương Tiên quốc bị mình ném sạch rồi.

"Con hư biết nghĩ quý hơn vàng." Hoắc Vân Kiệt châm chậm đáp xuống đất, nhìn Tam Hoàng tử và Tam Hoàng tử phi, nhấc chân bước về phía xa: "Giữa phu thê lẽ ra phải tôn kính lẫn nhau, sống cho tốt đi

Một câu rơi xuống, tiếng kiếm ngân vang lên.

Mọi người nhìn theo.

Chỉ thấy một đạo kiếm quang sáng như tuyết xẹt qua thương khung, phác họa ra một đường cung hoàn mỹ không một tì vết, chớp mắt đã hoàn toàn biến mất ở cuối tâm mắt.

Trên mây, trước khay trà.

Diệp Phong xem màn này, vỗ tay tán thưởng nói: "Cái đầu gỗ Hoắc Vân Kiệt này được khai khiếu xong lại hiểu thêm được nhiều đạo lý đấy, xuất khẩu thành thơ."

Chợt, hắn nhìn sang thanh nhiệm vụ.

Vì lời nói vừa rồi của Hoắc Vân Kiệt cảm động đến không ít nữ tử nên giá trị danh vọng lập tức tăng vọt, mặc dù còn cách một tỷ rất xa nhưng tăng tốc cực nhanh.

Theo như tốc độ này thì mấy ngày nữa nhất định có thể hoàn thành.

"Rất tốt!"

"Có thể để các đệ tử khác lên sân khấu rồi."

"Lần này, từ trận chiến của Mặc Oanh và Hoắc Vân Kiệt có thể đưa ra một kết luận, đối thủ chiến đấu mạnh hay yếu không quan trọng lắm."

"Quan trọng nhất là lực ảnh hưởng!"

Diệp Phong hiểu được điểm ấy. ...

Trong một tòa thành trì. Mặc Oanh ngồi trên tường thành, nhìn bầu trời xa xăm, thưởng thức mỹ cảnh Tiên giới.

Đạp đạp đạp!

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần.

"Vì sao lại đi theo ta" Mặc Oanh không quay đầu lại, hỏi

"Ta muốn học kiếm của ngươi." Tịnh Nguyệt Tiên tử chậm rãi đi tới, cắn cắn môi đỏ, nói: "Thực lực của ta quá kém, nhất định phải tăng lên, mới có thể bảo vệ thành cổ."

"Ta không thu đệ tử." Mặc Oanh lắc đầu: "Huống hồ, tu vi của ngươi tương đương với ta, ta há có tư cách làm sư phụ của ngươi?"

"Người giỏi làm thây!" Tịnh Nguyệt Tiên tử kiên định thốt lên.

"Ngươi muốn học kiếm gì?" Mặc Oanh hỏi.

"Khoái kiếm!" Tịnh Nguyệt Tiên tử không cần nghĩ ngợi, lập tức trả lời.

"Có thể." Mặc Oanh gật đầu: "Thời gian tới ngươi đi cạn ta đi! Nhưng ta không tính là sư phụ của ngươi, nhiều lắm chỉ xem như chỉ điểm một hai thôi."

"Được." Tịnh Nguyệt Tiên tử kích động vô cùng. ...
Bình Luận (0)
Comment