Chương 1977: Ta không tới ắn cơm
Chương 1977: Ta không tới ắn cơmChương 1977: Ta không tới ắn cơm
"Cái này!"
Tất cả mọi người hoàn toàn chấn kĩnh.
Đây là đã sáng tạo ra một thế giới thật sự!
Thanh Sam đại sư một mình bước qua bức tranh, trở thành người trong bức họa, đi trong đồng ruộng, bàn tay phất qua bông lúa, nhịn không được mà ăn một miếng, có thể cảm giác tu vi của mình tăng lên một chút.
"Hoàn toàn là một thế giới chân thật!"
Thanh Sam đại sư lại càng rung động: "Đây chính là hành động vĩ đại mà chỉ có Họa Thánh trong truyên thuyết mới có thể làm được!"
Lý Chính Bình và các họa sĩ khác cũng đều tiến vào trong bức họa.
“Trời ạt"
"Cảm giác này không khác lắm với khi ta tiến vào bức "Vạn mẫu sâm lâm' của Họa Thánh lưu lại trước kia.
"Trình độ của Thạch Lỗi dù không bằng Họa Thánh lão nhân gia nhưng chắc chắn đã rất gần."
"Đây là tiêu chuẩn đại sư vượt xa tất cả đại sư đỉnh cấp, đã rất gần với Họa Thánh!"
Đám người lại càng rung động hơn.
Thành Cổ Họa.
Càng ngày càng có nhiều người nghe tin mà đến, tiến vào thế giới điền viên mà Thạch Lỗi vẽ, uống nước suối, ăn hạt thóc vàng óng ánh, hít vào bâu không khí thanh tân, sắc mặt đầy kích động.
"Đây là Họa Thánh chuyển thế sao?"
“Quá mạnh đi"
Nhịp tim của mọi người rung lên.
Trên một cây cầu nhỏ, Thạch Lỗi nhìn ruộng lúa trước mắt, lại nhìn sang bút Mã Lương, không cảm thấy kiêu ngạo tự mãn chút nào.
Trình độ hội họa của y rất cao.
Nhưng không có nghĩa là y đã đến gần với Họa Thánh vô hạn.
Nghiêm chỉnh mà nói, bản thân y chỉ là một vị đại sư, vì có bút Mã Lương gia trì mới có thể tới gần với Họa Thánh vô hạn trong truyền thuyết.
"Cuộc tỷ thí này, ta thua tâm phục khẩu phục!"
Thanh Sam đại sư quỳ xuống trước mặt Thạch Lỗi.
"Thanh Sam đại sư mau mau đứng lên, thực ra căn bản trình độ của ta không có đủ, ta quyết định từ hôm nay sẽ ở lại thành Cổ Họa học tập kỹ thuật hội họa của Họa Thánh.
Thạch Lỗi đã đưa ra quyết định.
"Ngươi có thể ở lại là cái phúc của thành Cổ Họa chúng ta!" Đông đảo người tu hành đều rất kích động.
Có một vị đại sư tiếp cận Họa Thánh ở đây, bọn họ có thể tranh thủ học tập người ta.
Trung tâm thành Cổ Họa. Nơi này có một pho tượng to lớn, chính là bức tượng đá của Họa Thánh trong truyền thuyết, lúc này nó run lên nhè nhẹ, hai mắt bắn ra kim mang, nhập vào thế giới sơn thủy điền viên mà Thạch Lỗi họa trên tường.
Phần phật!
Cả thế giới chợt nổi gió, tất cả mọi người lần theo cảm ứng trong lòng nhìn lại, chỉ thấy hai đạo kim mang xoay tròn giữa hư không, hóa thành một bóng người.
Đó là một lão giả tiên phong đạo cốt.
Ông mặc y phục trắng, cầm trong tay bút lông màu vàng kim mỉm cười nhìn Thạch Lỗi, cuối cùng, nhìn sang bút Mã Lương bên hông Thạch Lỗi.
"Là bút Mã Lương trong truyền thuyết à!"
Lão giả thở dài, vừa cao hứng, lại vừa tiếc hận.
Cao hứng là mình đã gặp được thần vật bút Mã Lương trong truyền thuyết, tiếc hận vì mình đã vẫn lạc, vô duyên sử dụng.
"Bái kiến Họa Thánh!"
Tất cả mọi người đều kích động đến mức toàn thân rung động, quỳ sụp xuống.
Trong truyền thuyết, trước khi vẫn lạc Họa Thánh có để lại một sợi ý thức, mục đích muốn tìm truyền nhân y bát.
Hôm nay, sợi ý thức này đã hiện thân.
Ý là, vị truyền nhân Họa Thánh này đã xuất hiện.
Người này nhất định là Thạch Lỗi!
"Ngài là Họa Thánh sao?" Thạch Lỗi vội vàng chắp tay với lão giả, tràn đầy thành khẩn: "Ngài có thể dạy ta hội họa sao? Ta cảm thấy mình còn rất nhiều chỗ chưa hiểu."
"Ta đúng là Họa Thánh." Lão giả gật đầu: "Chỉ tiếc là, ta chỉ còn lại một sợi ý thức, trong vòng trăm năm sẽ tiêu tán, không thể dạy quá lâu."
"Trăm năm!" Thạch Lỗi kinh hãi.
"Không cần kinh ngạc." Họa Thánh thoải mái hiên lành nhìn Thạch Lỗi: "Dù sao ta cũng đã chết rồi, để lại một sợi ý thức cũng là vì tìm kiếm truyên nhân thôi, ngươi có bằng lòng trở thành truyên nhân duy nhất của ta không?”
“Ta nguyện học theo ngài."
Thạch Lỗi quỳ một chân xuống.
Sư phụ của y là lão Chưởng môn Phiêu Miểu phái, y không thể bái sư nữa, nhưng vẫn có thể học những người khác.
"Tốt, tốt lắm!" Họa Thánh đỡ Thạch Lỗi đứng dậy, Từ nay trở đi, ta sẽ truyền toàn bộ kinh nghiệm của ta cho ngươi. Ta không cần ngươi trở thành Họa Thánh đời kế tiếp, thứ ta muốn là ngươi tự đi trên con đường của chính mình."
"Nhất định ta sẽ cố hết sức." Thạch Lỗi gật đầu.
Chẳng mấy chốc, tin tức được lan truyền khắp nơi.
Đệ tử Phiêu Miểu Tông, Thạch Lỗi, thể hiện thiên phú hội họa, đánh bại Thanh Sam đại sư trong cuộc tranh tài, trở thành truyền nhân y bát của Họa Thánh.
Tin tức vừa truyền ra ngoài đã chấn động bốn phương. ... Diệp Phong nhìn thành Cổ Họa ở bên dưới, ngẫm nghĩ: 'Họa Thánh nói bút Mã Lương là thần bút trong truyên thuyết. Xem ra, cây bút này không đơn giản."
Nhưng nghĩ lại cũng đúng.
Bút Mã Lương là vật phẩm của hệ thống, được nhiên thuộc hàng chất lượng cao.
Chỉ có điều, Diệp Phong không rõ vì sao lúc thưởng bút Mã Lương, thì thứ này chỉ ở cấp độ linh khí cực phẩm, hoàn toàn không tương xứng với hình tượng thần bút trong truyền thuyết.
"Chẳng lẽ, bị hư rồi?"
Diệp Phong nghĩ tới điểm này. Hắn hướng mắt về nơi xa, thấy Lý Kiêu Kiều đã đến trước một tòa thành trì nào đó.
“Trận luận bàn thứ tư, nhanh lên.”...
Thánh thành Tiên Thực là một thành trì có từ lâu đời. Là cái nôi của vô vàn linh trù khéo tay. Mặc dù không phải dạng nhân vật hàng đầu như Họa Thánh, nhưng nghề bếp lại cực kỳ phong phú thịnh vượng, đại sư xuất hiện tâng tầng lớp lớp.
"Cuối cùng cũng tới."
Lý Kiều Kiều đeo túi hành lý đựng dụng cụ nấu ăn ở trên lưng. Nàng đứng trước cổng thành, mới đứng ở đây thôi mà hương thơm của thức ăn đã thoang thoảng bên mũi.
“Tiên nhân đại giá quang lâm, mời vào"
Lúc Lý Kiều Kiều đến gần cửa thành, hai thủ vệ Thiên Đế chào đón cực kỳ nhiệt tình, cũng chẳng thu lệ phí vào thành, mà trực tiếp đưa nàng tới tửu lâu Nguyệt Như ở gân đó.
"Tu vi cao có khác, ngay cả mấy thủ vệ cũng rất nhiệt tình với mình." Lý Kiêu Kiều nghĩ thâm.
"Khách nhân, xin hỏi ngài muốn ăn gì?" Một thiếu niên với vẻ ngoài ưa nhìn tiến vào phòng khách, hơi khom người, hỏi Lý Kiêu Kiều.
"Ta không tới ăn cơm." Lý Kiều Kiều đặt túi đồ lên bàn. Sau khi mở ra, bên trong toàn là dao phay, nồi và đủ loại dụng cụ nấu nướng.