Chương 1978: Ngươi muốn làm linh trù ở đây?
Chương 1978: Ngươi muốn làm linh trù ở đây?Chương 1978: Ngươi muốn làm linh trù ở đây?
"AI" Thiếu niên hơi ngạc nhiên,'Hóa ra ngài là linh trù đến xin việc, mời theo ta."
Một lúc sau, Lý Kiều Kiều và thiếu niên đi ra sau bếp. Khi người ở đây nghe nói có mỹ nữ đến xin làm việc liền nhốn nháo hết cả lên, bỏ cả công việc xào đồ ăn để đứng một bên hóng chuyện.
"Ngươi muốn làm linh trù ở đây?"
Một nữ tử mỹ lệ, dáng người uyển chuyển bước tới, tu vi Tiên Nhân đỉnh phong. Nàng có đôi mày liễu, môi hồng răng trắng, da cũng trắng ngần, là một đại mỹ nữ thực thụ.
"Bái kiếp sư phụ!"
Linh trù xung quanh hành lễ.
"Nhân Tiên Cảnh!" Nữ tử nhìn Lý Kiều Kiều. Sau khi cảm nhận được tu vi trên người nàng, liền cảm thấy kinh ngạc,'Ta là Lâm Nguyệt Như, là chủ nhân của tửu lâu này, cũng từng là tổng linh trù ở đây."
"Vậy chắc chắn ngươi rất lợi hại!" Lý Kiều Kiều hào hứng hẳn lên,'Thật ra, ta không phải tới xin việc, mà đến để luận bàn."
"Luận bàn?" Nụ cười trên mặt Lâm Nguyệt Như dần tiêu tán. Nàng chỉ về phía cửa lớn rồi nói,'Mời quay vê!"
"Vì sao?" Lý Kiều Kiều không hiểu.
"Tiền bối, ngài vẫn nên đi thôi! Kể từ khi xảy ra chuyện kia, sự phụ ghét nhất là có người đến đây để so tài với nàng." Một vị nữ linh trù khẽ nói.
"Tiểu Lục!" Lâm Nguyệt Như quay người trừng mắt với nữ tử kia, khiến nàng cúi gầm mặt.
"Mời đi cho!" Lâm Nguyệt Như chỉ ra bên ngoài. Nàng nhìn Lý Kiều Kiều, nhớ tới dăm ba chuyện không vui, khế thở dài.
"Ô, náo nhiệt vậy sao!" Một giọng nói trêu ngươi vang lên từ ngoài cửa. Sau đó, có ba người bước vào.
Người đi đầu là một nữ tử, cũng là cảnh giới Nhân Tiên, xuyên váy hoa dài. Trên người nàng ta toát ra một vẻ cay nghiệt khó mà diễn tả thành lời.
Kế bên nàng ta là hai nam tử Nhân Tiên Cảnh đỉnh phong, khí thế rạt rào, nom có vẻ là bảo tiêu của nàng ta.
"Bạch Lan, ngươi còn có mặt mũi tới đây!" Lâm Nguyệt Như nhìn nàng ta chằm chặp, hàm răng nghiến chặt cứng, tay siết thành quyền, chỉ hận không thể đi lên đánh cho nàng ta một trận.
Bạch Lan thì cười khanh khách mà rằng: "ƠI! Lâm đại sư, sao ta lại không được tới đây? Ngươi quên rồi à, trận tỷ thí lúc trước là ngươi thua, nên chẳng mấy chốc nữa sẽ phải chắp hay tay dâng tặng tửu lâu Nguyệt Như này cho ta đói!"
"Ngươi!" Lâm Nguyệt Như tức đến mức khí huyết chảy ngược, ảnh hưởng đến nguyên thần, khiến vết thương cũ trở nên nghiêm trọng hơn, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
"Sư phụ!" Các đệ tử của Lâm Nguyệt Như vội chạy lại đỡ nàng.
"Có chuyện gì vậy?" Lý Kiều Kiều phát giác ra điểm không thích hợp.
Bạch Lan chú ý tới nàng, thấy nàng chỉ là một Nhân Tiên, còn đeo dụng cụ nấu ăn liền cười khẩy: "Sao hả, tới tửu lâu Nguyệt Như xin một chân à? Chẳng lẽ ngươi không biết, tửu lâu này sắp đổi thành Bạch Lan Quán sao? Với lại, Bạch Lan Quán ta không tuyển nữ linh trù. Ngươi tới từ đâu thì cút về chỗ đó đi." "Sao ngươi lại ngang ngược thế hả?" Lý Kiều Kiều rất muốn đánh ả Bạch Lan này một trận, nhưng sau khi ngẫm lại, bản thân tới đây là để luận bàn tay nghề nấu nướng, cho nên nàng nói,'Xem ra, ngươi cũng là linh trù. Có dám luận bàn với ta không?”
"Ngươi cũng xứng luận bàn với ta sao?" Bạch Lan khoanh hai tay trước ngực một cách kiêu ngạo, Ta là đại sư linh trù của Thánh thành Tiên Thực, còn lợi hại hơn cả Lâm Nguyệt Như. Một nha đầu quê mùa chẳng biết chạy từ hẻm nào tới như ngươi mà cũng đòi so sánh với ta?"
"Ngươi đúng là ngông cuồng!" Lý Kiều Kiều tức cả ngực.
Nàng nhớ tới một câu của Diệp Phong: Kiều Kiều, có lúc, nắm đấm không giải quyết được vấn đề, nhưng có thể giải quyết được người tạo ra vấn đề.
Chỉ trong chớp mắt, Lý Kiều Kiều đã xuất hiện ngay bên người Bạch Lan, nện ra một chưởng với lực lượng đáng sợ. Một tiếng "bốp" vang lên.
Bạch Lan bị đánh bay ra ngoài, đụng thủng mấy vách tường, cuối cùng dắt cứng trên vách tường của Thánh thành Tiên Thực.
"Nha đầu thối, ngươi chán sống!"
Hai tên hộ vệ của nàng ta trợn trừng mắt, tức khắc rút Tiên Kiếm, chém về phía nàng.
"Cút!" Lý Kiều Kiều bật lên, tránh khỏi công kích của đối phương một cách dễ dàng. Sau đó nàng quét ngang, đá bay hai tên hộ vệ, khiến hai người họ xuyên thủng mười mấy vách tường, cuối cùng chung số phận với Bạch Lan.
"Ôi trời ạ!"
Không ít linh trù của tửu lâu Nguyệt Như chứng kiến cảnh này đều ngơ người.
Những người nghiên cứu về mảng linh trù như bọn họ, vốn chỉ có tu vi với chiến lực bình thường mà thôi. Bằng không, họ đã chẳng cần thuê người bảo vệ mình.
Nhưng nữ linh trù trước mặt lại hạ gục ba vị Nhân Tiên dễ như trở bàn tay, thể hiện chiến lực đỉnh cấp cực kỳ khủng bố.
"Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?" Lâm Nguyệt Như siết chặt tay, nhìn chằm chằm Lý Kiều Kiều với ánh mắt sợ hãi.
Lý Kiêu Kiều ngoảnh đầu khẽ cười rồi nói: "Lúc trước quên giới thiệu, ta là đệ tử Phiêu Miểu Tông tại Thần Châu, Lý Kiều Kiều."
"Phiêu Miểu Tông!"
Lâm Nguyệt Như và những linh trù ở đây đều cảm thấy như sét đánh ngang tai, đầu óc muốn nổ tung.
Lý Kiều Kiều là đệ tử của sát thân Diệp Phong kia?
Thảo nào khủng bố như thết
Cùng lúc đó, không ít tu sĩ Thánh thành Tiên Thực phát hiện ra Bạch Lan và hai tên hộ sĩ bị ghim thẳng lên tường, nên đều vây lại xem.
"Ôi! Đau chết ta. Cái con ranh này, lão nương phải chém ngươi thành ngàn mảnh!" Bạch Lan đập nát tường thành, sau đó rướt trên mặt đất.
"Ngươi muốn giết ta?" Lý Kiều Kiều bước ra khỏi tửu lâu, đằng sau là mấy người Nguyệt Như với vẻ mặt khiếp sợ.
"Thiên Quân, có người muốn giết ta, ngài mau làm chủ cho ta!" Bạch Lan khóc ầm lên, khiến mọi người chú ý. "Ai dám khi dễ Lan Nhi của ta?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Ngay sau đó, một nam tử nom có vẻ nữ tính đáp xuống đất, mái tóc đỏ không theo nếp rủ xuống, tay ôm bả vai Bạch Lan.
Khí tức của Thiên Tiên Cảnh tản ra.
Chỉ trong chốc lát, toàn trường chấn kinh.