Chương 1979: Thành chủ của Thánh thành Tiên Thực
Chương 1979: Thành chủ của Thánh thành Tiên ThựcChương 1979: Thành chủ của Thánh thành Tiên Thực
"Thiên Tiên Cảnh!" Lý Kiêu Kiều chau mày.
Tiểu Lục kế bên Lý Nguyệt Nhi nhỏ giọng giới thiệu: "Lý tiên tử, vị tóc đỏ kia là Thiên Quân, một trong mười đại Thiên Tiên của Thánh thành Tiên Thực bọn ta."
"Đa tạ đã nhắc nhở." Lý Kiều Kiều mỉm cười với Tiểu Lục. Sau đó nàng nhìn về phía Thiên Quân tóc đỏ và Bạch Lan, ánh mắt lạnh hẳn đi.
"Thiên Quân, chính là tiện nhân này. Ả dám đánh ta, còn muốn giết ta!" Bạch Lan chỉ Lý Kiều Kiều rồi bêu xấu nàng trước mặt mọi người.
"Tiểu mỹ nhân, ngươi tên gì?" Thiên Quân tóc đỏ đánh giá trên dưới Lý Kiều Kiêu một lượt, thấy nàng khí chất không tệ, tướng mạo không tâm thường, nên muốn chiếm nàng làm của riêng.
"Lý Kiều Kiều." Nàng nói.
"Quả nhiên người cũng như tên, mềm mại. Tiểu mỹ nhân, nếu ngươi nguyện ý làm tiểu thứ ba trăm mười hai của bản Thiên Quân, ta sẽ bỏ qua chuyện này." Thiên Quân tóc đỏ nhìn về phía Lâm Nguyệt Như,'Lâm Nguyệt Như, ngươi có muón làm tiểu thiếp thứ ba trăm mười ba của ta không?"
"Phi!" Lâm Nguyệt Như khinh bỉ.
Lý Kiều Kiều không ngờ gã Thiên Quân trước mặt lại là loại phong lưu quen thói. Nàng lạnh mặt mà nói: "Tuy đã gặp qua không ít kẻ vô liêm sỉ, nhưng ta chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ bằng ngươi."
"Tiểu mỹ nhân, nếu nàng chịu ở với ta, ta sẽ để nàng tự mình kiểm tra rốt cuộc là hữu sỉ hay vô sỉ" Thiên Quân tóc đỏ cười lớn.
"Thiên Quân, mau giết nàng ta đi!" Bạch Lan cảm thấy cay mắt liền uốn éo thân thể để làm nũng với gã.
Bốp!
Thiên Quân tóc đã tát một phát vào mặt nàng ta, chửi lên: "Lúc nam tử nói chuyện có chỗ cho ngươi chen miệng vào sao? Vả miệng!"
Nói xong, gã lại bồi thêm mấy bạt tai nữa.
Bạch Lan bị đánh đến tủi thân, chỉ biết cắn răng nuốt cục uất ức vào trong, miễn cho Thiên Quân tóc đỏ lại vả miệng.
"Tiểu mỹ nhân, nàng thấy sao?" Thiên Quân tóc đỏ nhìn Lý Kiều Kiều, vừa cười vừa bước lại gần.
Âm!
Đúng lúc này, một trường côn màu hồng từ trên trời nện xuống, đánh cho Thiên Quân tóc đỏ nát bét, thân vẫn đạo tiêu, ngay cả tàn hồn cũng không còn.
Một màn này khiến mọi người kinh hãi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Mọi người hoảng sợ nhìn lên bầu trời, thấy một mỹ nữ tuyệt thế đáp xuống. Trên đầu nàng có đôi tai hồ ly màu hồng, mái tóc hồng phất phơ trong gió, tay cầm trường côn cùng màu.
"Kiều Kiều, loại người này cứ trực tiếp đập chết là được, phí lời làm gì?" Nói xong, Hồ Phi Phi ngáp một cái.
"Thánh Phi hộ pháp, sao ngài lại tới đây?" Thấy Hồ Phi Phi, Lý Kiều Kiều yên lòng hẳn. Nếu Hồ Phi Phi đã có mặt ở đây, chắc chắc Diệp Phong cũng ở gần đây mà thôi. Những cảm xúc lo sợ hoàn toàn biến mất sạch.
"Ta ấy à, đương nhiên là phụng mệnh chưởng môn đến đây bảo vệ ngươi rồi!" Hồ Phi Phi vác Hỗn Nguyên Côn, bước đến bên người Lý Kiều Kiều.
"Tiền bối tha mạng!"
Bạch Lan bị khí tức thuộc về Tiên Tôn trên người Hồ Phi Phi dọa cho đái ra quần, quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu liên tục.
"Mong tiền bối bớt giận!"
Không ít Địa Tiên, Thiên Tiên của Thánh thành Tiên Thực lần lượt bay tới, quỳ dập đầu với Hồ Phi Phị, sợ nàng nổi trận lôi đình, đồ sát cả thành trì.
"Xin tiên bối tha mạng."
Lâm Nguyệt Như và Tiểu Lục cũng quỳ trên mặt đất.
"Kiều Kiều, ngươi xử lý mấy việc này nhé." Hồ Phi Phi ngáp thêm cái nữa, sau đó nhảy lên, biến mất không còn tăm tích.
Lý Kiều Kiều đỡ Lâm Nguyệt Như dậy rồi hỏi: "Ta muốn biết nguyên do ngươi từ chối luận bàn với ta."
Lâm Nguyệt Như thở dài, nàng nhìn Bạch Lan đang quỳ trên mặt đất rồi nói ra lý do.
Bạch Lan và Lâm Nguyệt Như đều là đại sư linh trù của Thánh thành Tiên Thực.
Mỗi người mở một tửu lâu, một bên là tửu lâu Bạch Lan, bên còn lại là tửu lâu Nguyệt Như. Hai tửu lâu này đều là nơi làm ăn tốt nhất Thánh thành Tiên Thực, thu hút không ít tu sĩ ghé thăm.
Trong một lần luận bàn cùng nhau, Bạch Lan giở trò lừa bịp, bỏ độc dược vào thức ăn của Lâm Nguyệt Như. Loại độc dược này khiến người ta mất đi vị giác. Ngay cả Nhân Tiên Cảnh như Lâm Nguyệt Như cũng trúng chiêu. Kể từ đó, nàng không còn nếm được hương vị nữa, nên thua cuộc trong đợt đọ tài.
Kể từ đó, Lâm Như Nguyệt mất đi danh hiệu.
Sau khi Lâm Nguyệt Như không còn cái danh đại sư linh trù, tửu lâu Nguyệt Như từng đắt khách nhất cũng không trụ được nữa, dần mất đi danh khí, cuối cùng chẳng còn bao nhiêu người đến.
Vì Lâm Nguyệt Như thua cuộc nên một tháng sau sẽ phải chắp tay dâng tặng tửu lâu Nguyệt Như cho Bạch Lan.
"Hóa ra là vậy." Lý Kiều Kiều hiểu rõ tình hình, sau đó nhìn về phía Bạch Lan đang quỳ dưới đất, lạnh mặt hỏi,'Là vậy sao?"
"Oan cho ta quá! Tự Lâm Nguyệt Như gặp chuyện, không liên quan đến ta." Đương nhiên Bạch Lan sẽ không thừa nhận tội danh này.
"Giảo biện!" Lâm Nguyệt Như khí huyết công tâm đến nỗi hộc máu, gương mặt lộ rõ sự tức giận.
"Ta có cách biết rõ chân tướng." Lý Nguyệt Như nhìn lên trời, tìm kiếm bóng dáng Diệp Phong.
Nàng biết rõ, chỉ có Diệp Phong mới có khả năng chủ trì công đạo.
"Khỏi tìm chưởng môn, ta có cách." Hồ Phi Phi bỗng nhiên xuất hiện. Nàng đưa một viên linh châu cho Lý Kiều Kiều rồi nói: "Thứ này có thể xem lại mọi việc."
Nói xong, nàng ném viên linh châu xuống đất.
Khung cảnh luận bàn giữa Bạch Lan và Lâm Nguyệt Như hồi trước hiện lên giữa không trung.
Ngược dòng thời gian, mọi người thấy rõ cảnh tượng trước khi tỷ thí, Bạch Lan tìm Thiên Quân tóc đỏ, lấy được một giọt độc kỳ lạ. Sau đó nàng ta lén bỏ vào món ăn của Lâm Nguyệt Như, khiến nàng ăn phải thứ độc dược đó. -
"Không, đây là giả!" Bạch Lan vẫn già mồm.
"Có thật hay không, sưu hồn là biết được, không phải tranh luận làm gì." Một lão giả Thiên Tiên đỉnh phong đứng dậy.
Ông ta là thành chủ của Thánh thành Tiên Thực.