Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1725 - Chương 1980: Sao Lại Không Có Vị Gì Được?

Chương 1980: Sao lại không có vị gì được? Chương 1980: Sao lại không có vị gì được?Chương 1980: Sao lại không có vị gì được?

Hồ Phi Phi có thực lực càn quét toàn thành, nhưng lại không một gậy đánh chết Bạch Lan, mà lại lấy ra bảo vật có thể xem lại quá khứ, chứng tỏ Bạch Lan thực sự có vấn đề.

Mà ông ta cũng đã nghe qua chuyện của Lâm Nguyệt Như.

Một Nhân Tiên Cảnh không thể nào mất vị giác một cách vô duyên vô cớ như vậy được, nên chắc chắn có bí ẩn bên trong.

"Không muốn!"

Khi nghe thành chủ nói muốn sưu hồn mình, Bạch Lan bổ nhào mà bỏ trốn.

"Chạy đi đâu!" Thành chủ Thánh thành Tiên Thực nện xuống một chưởng, giữ chặt phần trán đối phương, đồng thời cưỡng chế rút đi ký ức rồi chiếu lên giữa không trung.

Mọi người đồng loạt theo dõi.

Khung cảnh bên trên là góc nhìn của Bạch Lan.

Quả thực giống như lúc dùng bảo vật xem lại quá khứ, Bạch Lan được Thiên Quân tóc đỏ trợ giúp, hạ độc khiến Lâm Nguyệt Như mất đi vị giác, rớt khỏi thân đàn.

Hiện giờ, chân tướng đã tỏ.

Bạch Lan mất hồn ngã trên mặt đất, cơ thể run lên cầm cập, nỗi sợ hãi dần xâm chiếm lấy nàng ta.

"Đừng giết ta, xin đừng giết ta!"

Bạch Lan giãy giụa, cố gắng bò về phía xa.

Lúc này, thành chủ Thánh thành Tiên Thực dõng dạc nói: "Trước giờ Thánh thành Tiên Thực luôn có một quy tắc, đó chính là: Dân lấy thực làm chủ! Đất trời bao la, linh trù là nhất."

"Bạch Lanl"

"Ngươi ám hại đại sư linh trù Lâm Nguyệt Như của Thánh thành Tiên Thực, còn cấu kết với Thiên Quân tóc đỏ làm chuyện xấu, hòng vấy bẩn tửu lâu Nguyệt Như. Việc làm của ngươi đã vi phạm quy tắc của Thánh thành Tiên Thực."

"Luận tội, xử tử!"

Vừa dứt lời, thành chủ Thánh thành Tiên Thực nện thêm một chưởng. Uy áp thuộc về Thiên Tiên đỉnh phong nghiền nát Bạch Lan thành bột mịn chỉ trong nháy mắt.

Sau đó, thành chủ Thánh thành Tiên Thực nhìn Lâm Nguyệt Như rồi thở dài: "Thật có lỗi! Đến tận hôm nay mới đòi lại công đạo cho ngươi."

"Đa tạ thành chủ." Lâm Nguyệt Như thi lễ, mắt rướm lệ/Dù giết Bạch Lan thì sao chứ? Ta đã chẳng còn nếm được mùi vị nữa rồi."

Loại độc dược mà nàng trúng phải cực kỳ mạnh.

Lâm Nguyệt Như đã từng tìm những cường giả Tiên Cảnh khác, nhưng đối phương đều nói vô pháp chữa trị, dù là Thiên Tiên cũng khó mà làm được.

Dù có trị liệu được, thì vị giác của Lâm Nguyệt Như cũng không còn nhạy cảm như trước nữa. Vì thế, nàng không còn đủ tiêu chuẩn của một đại sư linh trù.

Có thể nói, tiền đồ của Lâm Nguyệt Như đã hoàn toàn sụp đổ.

"Ta có thể giúp ngươi." Lý Kiều Kiều bỗng nhiên đứng lên,'Có lẽ, những món ăn mà ta làm có thể thức tỉnh vị giác của ngươi." "Thật sao?" Lâm Nguyệt Như nhìn Lý Kiều Kiều với ánh mắt kinh ngạc tột độ.

"Vẫn lấy lại được vị giác sao?" Đa số tu sĩ Thánh thành Tiên Thực đều ôm thái độ hoài nghi.

Vị giác của linh trù cực kỳ khác biệt.

So với người bình thường, vị giác của họ nhạy hơn vạn lần, mà vị giác của linh trù đỉnh cấp cũng nhạy hơn linh trù bình thường cả vạn lần.

Mỗi một linh trù đỉnh cấp đều nếm được những hương vị nhỏ bé nhất, sau đó dựa vào những phương pháp của tu sĩ để tinh chỉnh trong quá trình nấu nướng.

Như vậy, mới nấu được những món ăn tuyệt hảo.

Nếu linh trù mà mất đi vị giác, chẳng khác gì bị phế cả.

Lý Kiều Kiều siết chặt nắm đấm, hừng hực ý chí: 'Một món không được thì thử từng món. Nhất định †a sẽ giúp ngươi1 tìm lại vị giác.'

Sau khi nghe những lời này, Lâm Nguyệt Như cảm động không thôi.

Tu sĩ Thánh thành Tiên Thực cũng dồn hết ánh mắt vê phía Lý Kiều Kiêu, cũng muốn biết nàng có thành công hay không.

Cho tới nay, Lâm Nguyệt Như là đại sư linh trù nổi danh nhất Thánh thành Tiên Thực. Hầu như các tu Sĩ trong thành đều thưởng thức qua tay nghề nấu nướng của nàng, nên ai cũng nhớ hương vị đó.

Nhưng kể từ khi Lâm Nguyệt Như mất đi vị giác, không nấu nướng được nữa, mọi người đều cảm thấy cuộc sống như thiếu đi điều gì đó.

"Lý tiên tử, nếu ngươi chữa được cho Lâm đại sư, lão phu thay mặt toàn bộ Tiên Thực Thành nói lời cảm tạ." Thành chủ cúi đầu.

"Mong Lý tiên tử chữa trị cho Lâm đại sư”"

Các tu sĩ khác cũng đồng loạt chắp tay.

"Nhất định ta sẽ cố hết sức." Lý Kiều ngẫm nghĩ một lúc rồi nói,'Mấy ngày kế tiếp, có khả năng ta sẽ cần rất nhiều loại nguyên liệu để nấu ăn, hi vọng các vị sẽ cung cấp cho ta. Toàn bộ ta đều mua với giá gốc."

"Lý tiên tử nói gì vậy. Chắc chắn bọn ta sẽ hỗ trợ ngươi hết sức. Về phần nguyên liệu nấu ăn, miễn phí toàn bội"

"Đúng vậy, miễn phí!"

Tất cả linh trù của các tửu lâu có tiếng đều đứng dậy.

Bọn họ đều mến mộ tài năng của Lâm Nguyệt Như, nên ai cũng hi vọng nàng sẽ chóng khỏe lại.

"Đa tạ các vị!"

Lý Kiều Kiều thả túi đồ xuống, lấy dụng cụ chuyên môn của mình ra, nào dao phay, nồi sắt, thớt gỗ, muôi, nôi...

Những dụng cụ làm bếp này đều là thành phẩm từ lò rèn, cái nào cũng có linh tính.

Phập phập phập... Lý Kiều Kiều bắt đầu thái thịt, đao pháp điêu luyện, mỗi lát dưa chuột được cắt ra đều giống nhau như đúc, mỏng đến nỗi ánh mặt trời có thể xuyên thấu qua.

"Đao pháp thần kỳ quát"

Các linh trù có mặt ở đây khâm phục không thôi.

"Lợi hại thật, đao pháp còn điêu luyện hơn cả ta. Cũng không biết nàng học từ đâu." Lâm Nguyệt Như cũng bị Lý Kiều Kiều hấp dẫn, vẻ ngạc nhiên hiện rõ mồn một trên nét mặt. "Món ăn đầu tiên ra lò rồi đây." Lý Kiều Kiều bày món rau trộn dưa chuột ra. Sau đó nàng đưa cho Lâm Nguyệt Như và cười nói: "Nào, thử xem sao."

Lâm Nguyệt Như gắp một miếng, nếm thử khẩu vị, song lại chẳng cảm nhận được bất kỳ hương vị gì, chỉ đành lắc đầu: "Không có vị gì cả."

"Sao lại không có vị gì được?”

"Món này ngon lắm luôn!"

Tiểu Lục và các linh trù của tửu lâu Nguyệt Như nếm thử một miếng dưa chuột với vẻ hạnh phúc ngập tràn. Nhưng lúc lỡ miệng nói ra rồi thì bọn họ mới nhớ tới chuyện Lâm Nguyệt Như đã mất đi vị giác.
Bình Luận (0)
Comment