Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1726 - Chương 1981: Hóa Ra Là Vậy

Chương 1981: Hóa ra là vậy Chương 1981: Hóa ra là vậyChương 1981: Hóa ra là vậy

"Không sao, tiếp tục." Lý Kiêu Kiều cũng không nhụt chí, đổi sang một món ăn khác.

Tôm chiên, rau trộn rong biển, canh sườn với ngô, cá hấp... Dưới sự nỗ lực không ngừng của Lý Kiều Kiều, trong vòng nửa tháng, nàng nấu hơn vạn món ăn, khiến hương thơm bao phủ cả tòa thành.

Khi ngửi được mùi hương này, ai nấy đều thèm chảy cả nước miếng, chỉ hận không thể nhào tới ăn cho đã đời.

"Vẫn chẳng có vị gì cả."

Lâm Nguyệt Như buông đũa xuống. Nàng thưởng thức hơn vạn món ăn, nhưng chỉ cảm thấy thất vọng.

"Sao lại vậy nhỉ?"

"Nhiêu món ăn cấp Thần như vậy, thừa đủ kích thích vị giác của một người mới. Dù đã mất vị giác trong một thời gian dài, thì cũng phải khôi phục lại rồi mới đúng!"

"Sao lại không có hiệu quả cho được?"

Mọi người vẫn rối như tơ vò.

Lý Kiêu Kiều đứng trước thớt gỡ, đeo tạp dề, một tay tựa bếp lò, tay còn lại cầm dao. Nàng suy nghĩ thật lâu, vẫn luôn cảm thấy có điểm không ổn.

"Ta thử tiếp xem sao!" Lòng nhiệt tình của Lý Kiêu Kiều vẫn bừng bừng như cũ.

Lâm Nguyệt Như ở kế bên muốn khuyên nàng bỏ cuộc. Nhưng sau khi ngẩm lại, đối phương vì mình mà cố gắng tới vậy, sao bản thân mình lại từ bỏ chứ?"

“Có lẽ, là cách làm chưa đúng!"

Lý Kiêu Kiều hướng mắt về phương xa, nhìn về thành Cổ Họa, thấy bức sơn thủy điền viên trên tường mà Thạch Lỗi vẽ.

Một cơn gió lớn quét qua.

Cả vạn mẫu lúa rung ring theo gió, khiến Lý Kiều Kiều thấy như đang đắm mình giữa cánh đồng, và hương lúa thoang thoảng qua mũi.

"Ta hiểu rồi!" Lý Kiều Kiêu nhắm chặt hai mặt, lĩnh ngộ sự tinh tế ấy.

"Những món lúc trước mình làm quá phức tạp.'

"Muốn khôi phục vị giác của Lâm Nguyệt Như, phải bắt đầu từ những thứ đơn giản nhất."

"Chưởng môn từng nói, với những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, thường chỉ cần chế biến theo kiểu giản dị nhất. Trong tình huống này, bất kỳ tài nghệ cao siêu gì đó đều dư thừa."

Lý Kiều Kiều cắt củ cải trắng thành từng lát mỏng, bỏ vào nước nấu, sau đó thêm dầu muối vào.

"Đây chẳng phải là mấy món bình thường hay nấu à? Ngay cả cả thủ pháp của linh trù cũng vô dụng, vậy cách này có thể sao?"

Mọi người tỏ vẻ khó hiểu.

Nhưng khi Lâm Nguyệt Như uống bát canh củ cải trắng này, bỗng nhiên hai tay nàng run lên, đến mức không cầm nổi bát, để nó rơi vỡ trên mặt đất.

"Nếm được vị gì không?" Lý Kiêu Kiều hỏi.

"Rất rõ, vị ngọt, rất dễ uống." Lâm Nguyệt Như kích động, nói, Ta... ta khôi phục rồi?" "Vẫn chưa khôi phục hoàn toàn đâu." Lý Kiều Kiều lắc đầu, nói,'Ngươi chỉ khôi phục trong chớp nhoáng thôi. Giờ ngươi phải nếm qua tất cả hương vị cơ bản nhất của mọi nguyên liệu chế biến trên thế gian, để thần thức nhớ kỹ và hình thành ký ức. Sau đó, dựa vào điểm này để khôi phục vị giác dần dần."

Nói xong, Lý Kiều Kiều tiếp tục nấu ăn.

Nàng chỉ dùng cách nấu đơn giản nhất, đó là thêm dầu muối rồi nấu với nước sạch.

Với cách làm này, nàng có thể tạo ra những món ăn với hương vị căn bản nhất, kích thích thần kinh vị giác của Lâm Nguyệt Như, từ đó giúp đối phương nhớ kỹ các mùi vị.

Suốt quá trình này, Lý Kiều Kiều cũng như tự trải qua con đường làm linh trù của mình thêm lần nữa, bổ sung những chỗ còn thiếu sót, nâng cao tay nghề.

Nửa tháng sau, khi Lâm Nguyệt Như uống xong ngụm nước cuối cùng, trong miệng nàng như xuất hiện thứ gì đó, hơi hơi ngứa, ngay cả khứu giác cũng nhạy bén hẳn lên.

"Ta khôi phục rồi!"

Nàng nếm thử những nguyên liệu nấu ăn ở trên bàn, dễ dàng phân biệt mùi vị và chất lượng của chúng, đồng thời vô vàn phương pháp chế biến cũng hiện lên trong đầu.

"Khôi phục thật sao?”

Hầu hết các linh trù có mặt ở đây đều như mở cờ trong bụng.

"Lý đại sư, xin nhận một lạy của ta!" Lâm Nguyệt Như quỳ trước mặt Lý Kiều Kiều,'Nếu ngài không chê, xin hãy nhận ta làm đệ tử-"

Lý Kiều Kiều im lặng không nói gì.

Nàng nhắm chặt hai mắt, đứng nguyên tại chỗ, tự ngẫm lại những gì đã trải qua, cảm thấy cách thức nấu nướng của mình không còn bất kỳ khuyết điểm nào nữa.

Một luồng sáng chợt lóe lên trong đầu nàng.

Ngay trước mắt mọi người, Lý Kiều Kiều lấy mười quả trứng gà, chỉ lấy lòng đỏ trứng để trộn với cơm. Sau đó, nàng làm nóng dầu, bắt đầu nêm nếm gia vị.

Chẳng mấy chốc, một nồi cơm rang trứng vàng ươm đã ra lò, hương thơm nức mũi bay khắp nơi, xa cả mười dặm vẫn còn ngửi thấy.

Mọi người xung quanh lần lượt thưởng thức. Sau khi nếm xong, bọn họ có cảm giác như quay lại thời ấu thơ, ăn những món ăn ngon lành của mẹ.

Cảm giác hạnh phúc ngập tràn từng thớ thịt.

Không ít người còn chảy cả nước mắt.

Lý Kiêu Kiều cũng thử một miếng. Nàng thấy tuổi thơ như ùa về, hít thở bầu không khí trong lành ở thôn Thanh Lâm dưới dãy Thái Nhạc.

"Hóa ra, Thần Trù không phải chế tác ra những món ăn cao cấp cỡ nào, mà là nấu được những món ăn khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, để hi vong đong đầy cuộc sống của họ."

"Hóa ra là vậy!"

Lý Kiều Kiều hít một hơi thật sâu, trên người tản ra cỗ khí tức thân thiết, hoàn toàn khác với khí tức hồi trước. Bây giờ, dẫu nàng đi đến đâu, đều mang lại cảm giác thân thuộc, cảm giác hiền lành cho người nhìn, quả thực hệt như nhìn thấy mẹ của mình vậy.

Trên trời cao, Diệp Phong vẫn luôn quan sát mọi chuyện. Khi thấy cảnh tượng này, đôi con ngươi của hắn co lại thành một chấm.

"Đột phá! Đây mới là Thần Trù đích thực!" Sau cơn ngạc nhiên, Diệp Phong dõi mắt về phương xa: "Cuối cùng Kiều Kiều cũng vượt qua tất cả các đại sư, trở thành Thần Trù chân chính. Đúng là đáng mừng."

Thực lòng mà nói, Diệp Phong cũng rất kinh ngạc.

Hắn vốn cho rằng trên con đường đi tới đỉnh cao, Lý Kiều Kiều sẽ mãi kẹt ở cấp độ đại sư, vĩnh viễn không thể trở thành Thần Trù.

Nhưng hôm nay, nàng đã đột phá.
Bình Luận (0)
Comment