Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1738 - Chương 1993

Chương 1993 Chương 1993Chương 1993

Trong tinh không.

Diệp Phong ngồi xếp bằng ở đó, ở bên cạnh là Hồ Phi Phi đang đứng mơ màng buồn ngủ và Thiên Đạo Linh Hầu mắt sáng lấp lánh.

"Cái gì là đạo?"

Đây là lời mở đầu rất trực tiếp, trong nháy mắt đã gợi lên suy nghĩ của vô số tu hành giả ở thế giới tinh không.

Ở một nơi bí mật nào đó, có không ít bóng người thần bí mở mắt ra, nhìn về phía Diệp Phong đang ngồi, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Trong vòng mấy năm ngắn ngủi, người này lại tăng lên được đến cấp bậc này, thật ghê gớm!"

"Chúng ta ngủ say quá lâu, lại quên phải quan sát thế giới kỳ lạ này, mãi đến khi có người trưởng thành đến mức độ này mới biết được."

"Muốn ra tay không?"

"Ngươi đang nói đùa à, dưới tầng ba mươi ba, đủ tư cách để chúng ta ra tay hay sao?"

"Nghe thử xem hắn giảng đạo thế nào đi!"

Đám bóng người thần bí này thương lượng một lát, giọng nói kỳ quái hơi ngừng lại, đều đang lắng nghe Diệp Phong giảng đạo.

Trong tinh không.

Đôi mắt Diệp Phong lóe lên tia sáng kỳ dị, nếu nhìn kỹ lại có thể phát hiện những ánh sáng này đều là do xiềng xích trật tự tạo thành, nếu là Tiên Đế tầm thường nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ trong chốc lát sẽ sa vào đó, không thể tự kiềm chế.

"Đạo, nguồn gốc của trời đất, mẹ của vạn vật."

"Đạo, vĩnh hằng, không thể nói!"

Giọng của Diệp Phong từ từ truyền ra, ẩn chứa dao động pháp tắc, truyền khắp thế giới tinh không, ngay cả những bóng người thần bí phía sau màn kia cũng đều thán phục Diệp Phong cảm ngộ với đạo sâu như vậy, nếu để lâu thêm ắt thành đại họa.

"Nhất định phải ngăn cản người này!"

"Đúng."

"Không thể để hắn trùng kích vào tâng ba mươi tư, một khi người này định đột phá, lập tức phát ra cảnh cáo."

Đám bóng người thần bí kia lập tức đạt thành nhất trí.

Lúc này Diệp Phong tiếp tục nói: "Đạo, cũng có thể nói là quỹ đạo hoặc quỹ tích vận hành của vạn sự vạn vật, là nơi để sự vật biến hóa vận động..."

Nói xong những nội dung huyền ảo này, lời nói của Diệp Phong đột ngột thay đổi, nói: "Tu hành vốn không phải nghịch thiên làm, mà là thuận đường mà đi, tuân theo đạo pháp chi lộ. Phía dưới, ta bắt đầu giảng từ cảnh giới sơ khai nhất của tu hành."

Lời vừa nói ra, đám tu hành giả phổ thông lúc trước còn đang nghe đến mơ mơ hồ hồ nhất thời tỉnh táo lại.

"Xì! Còn tưởng muốn nói cái gì, hóa ra chỉ là vì mở rộng con đường tu hành cho những tu hành giả thấp kém, thật là lãng phí thời gian."

Những bóng người thần bí kia giễu cợt.

Nhưng Diệp Phong dường như không nghe thấy tiếng xì xào của bọn họ, bắt đầu từ Vọng Khí cảnh.

"Dùng linh nhãn dịch rửa mắt, sinh ra linh nhãn là có thể nhìn thấy linh khí rực rỡ nhiều màu."

"Mà đây cũng là khởi nguồn của tu luyện."

"Có thể nhìn thấy linh khí, tiếp theo là phải hấp dẫn linh khí vào cơ thể, khai mở mười hai kinh lạc, tạo thành tuần hoàn chu thiên, hội tụ khí hải, sinh ra thân thức, ngưng tụ nguyên thần, dẫn tới dị tượng thiên địa."

Một câu nói ngắn ngủi của Diệp Phong đã khái quát được mấu chốt tu hành từ Vọng Khí cảnh đến Phá Hư cảnh.

Mọi người nghe lời nói này, mới đầu cảm thấy không có gì nhưng giọng nói của Diệp Phong ẩn chứa quy luật, trực tiếp dẫn tới sự cộng minh của bọn họ, khiến lý giải của bọn họ về tu hành tăng vọt.

"Diệp chưởng môn nói quá hay! Ta cảm thấy hiểu biết của bản thân về tu hành càng thêm sâu sắc, đã biết tương lai phải tu hành như thế nào rồi."

Một vị Phá Hư cảnh ngạc nhiên mừng rỡ.

Còn có rất nhiêu người khác trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Diệp Phong tiếp tục nói: "Từ đó phải cường hóa khí lực, ngưng tụ thánh thể, dung hợp dị tượng thiên địa, mãi đến khi hoàn toàn nắm giữ trong tay, dùng đó để tiếp xúc với pháp tắc thiên địa."

Lời nói này bao gồm cả phương pháp tu luyện của Thánh cảnh.

Nhập Thánh, Hiển Thánh, Thiên Thánh, Chí Thánh, xét cho cùng, mấy cảnh giới này đều là quá trình khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, cho đến khi có thể cảm ngộ và dung hợp một phần pháp tắc chỉ lực.

"Pháp tắc dung nhập vào cơ thể, ấy là khởi đầu của tu đạo."

"Chuyên chú vào một loại pháp tắc, cảm ngộ nó từ một phần trăm nghìn dần dần đến lĩnh ngộ toàn bộ, trong quá trình trải qua trăm lần đại kiếp là có thể đạt được Bách Kiếp đỉnh phong."

"Tiếp sau đó là hoàn toàn nắm giữ một loại pháp tắc, dùng đó để nhập đạo, đạt thành Thiên Đạo cảnh”

Nói đến đây, ngay cả những bóng người thần bí phía sau màn cũng lộ ra vẻ kích động rồi, trong mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh.

"Ha ha! Nói thì nhẹ nhàng, đáng tiếc quá trình Bách Kiếp cảnh ngộ đạo gian nan như vậy, ai dám cam đoan mình có thể thuận gió xuôi nước lĩnh ngộ được đến đỉnh phong?"

"Đúng vậy!"

"Còn về Thiên Đạo cảnh trong truyền thuyết, cho dù là chúng ta cũng còn chưa từng đặt chân tới."

Những thân ảnh kia bắt đầu bới móc.

Bọn họ không cam lòng trở thành quân cờ, bày bố nhiều năm, nhảy ra khỏi ván cờ, hôm nay đã trở thành người đánh cờ phía sau màn nhưng vẫn còn cách Thiên Đạo cảnh rất xa.

Ngộ đạo... quá khói!

Gào thét!

Trong tinh không, sau khi giọng nói của Diệp Phong phát ra, hắn đã truyền ra dao động pháp tắc, chấn động khí lực của vô số tu hành giả, giống như thể hồ quán đỉnh, thực sự hiểu rõ mấu chốt tu hành.

(thể hồ quán đỉnh: tưới sữa tươi lên đầu, trong Phật giáo từ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não, giác ngộ)

Rất đông tu hành giả bắt đầu đột phá.

Cảnh giới càng thấp phá cảnh càng dễ.

Phiêu Miểu tông, mấy chục nghìn đệ tử ngồi xếp bằng trên mặt đất, khí tức trên người dần dần tăng lên.

Trong thành Bạch Phù, rất nhiều tu hành giả cũng đang nhân cơ hội tu hành, cảm thấy sau khi lắng nghe Diệp Phong giảng đạo, phá cảnh trở nên dễ dàng hơn.

Thần Châu thậm chí là tu hành giả của toàn bộ thế giới Tinh Không cũng đều có cảm giác tương tự, vốn là vấn đề tu hành khó khăn đã khiến mình khốn khổ rất lâu bỗng nhiên đều ngộ ra.
Bình Luận (0)
Comment