Chương 1992: Hóa ra ta còn có thể tu luyện như vậy
Chương 1992: Hóa ra ta còn có thể tu luyện như vậyChương 1992: Hóa ra ta còn có thể tu luyện như vậy
"Chưởng môn, sao Bất Tử tinh lại vỡ nát rôi?" Hồ Phi Phi trợn to đôi mắt hạnh, trên mặt đầy vẻ mờ mịt.
Diệp Phong nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Thành thật mà nói, ta cũng muốn hỏi ngươi đấy!"
Hồ Phi Phi nghĩ tới khả năng nào đó, nói: "Ta nhớ ý nghĩa tồn tại của Bất Tử tinh không phải là vì đối phó với Ác Thần giới hay sao? Hôm nay Ác Thần giới bị ngươi hủy diệt cho nên Bất Tử tinh cũng biến mất theo?"
"Ngươi nói vậy, khả năng đó hình như rất lớn, chẳng lẽ ta không nên oanh tạc Ác Thần giới?" Diệp Phong căn bản không nghĩ tới sẽ là loại kết quả này, nhất thời ngạc nhiên.
Âm ầmI
Lúc này, Bất Tử tinh hoàn toàn tan vỡ, cuốn theo vô số hoa bỉ ngạn, giống như một dòng nước lũ phóng lên cao, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Diệp Phong và Hồ Phi Phi chính mắt nhìn thấy tất cả chuyện này, cả hai đều đờ người tại chỗ, không biết nên nói gì.
Bọn họ cảm thấy chuyện này thật vô nghĩa!
Bất Tử tinh đang yên đang lành cứ thế biến mất.
Lúc này hai người trôi lơ lửng trong hư không, sương mù dày đặc bốn phía dần dần tiêu tán, để lộ ra tinh không rực rỡ, từ xa nhìn lại những ngôi sao lấp lánh đầy trời, có một loại cảm giác đẹp đế lạnh lẽo thê lương khác.
"AI"
Diệp Phong nâng tay lên, lòng bàn tay hiện ra lệnh bài thống soái anh linh viễn cổ lúc trước mình lấy được, lúc này vật này xảy ra biến hóa, trở thành màu vàng thuần túy, bên trên còn có chín bóng người thân bí, giống hệt như lúc Hồ Phi Phi độ đạo kiếp.
Chính diện lệnh bài còn có một chữ:
Soái!
Chữ màu tím vàng, hiện ra vẻ tôn quý như đế vương, cũng có một vài ý thức tiến vào trong đầu Diệp Phong, khiến hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ta vậy mà lại thăng quan rồi."
"Từ nay về sau, ta cầm lệnh bài thống soái anh linh viễn cổ này, cách mỗi một đoạn thời gian đều có thể triệu hoán tất cả đại quân anh linh viễn cổ bất chấp khoảng cách."
“Nhưng cái này có tác dụng gì chứ?”
Diệp Phong tiện tay thu hồi lệnh bài.
Với thực lực của hắn bây giờ, một ngón tay đè xuống có lẽ có thể trấn áp đại quân anh linh viễn cổ, căn bản không cần phải triệu hoán tới.
Nhưng hắn vẫn giữ lại thống soái lệnh.
Tạm thời giữ làm kỷ niệm về Bất Tử tinh đi
"Phi Phi, đi thôi!" Diệp Phong và Hồ Phi Phi hành tẩu trong tinh không, xuyên qua một mảnh sương mù dày đặc, trở lại đại lục Thần Châu ở rất xa.
"Chưởng môn, chán quá đi!" Hồ Phi Phi ngồi trên ghế đẩu, chống tay lên chân, hai tay chống cằm, cứ thế nhìn Diệp Phong. SỐ
"Chán thì đi ngủ đi!" Diệp Phong lấy ra một tờ Sinh Tử Hiệt, suy nghĩ một lúc lâu, viết hai chữ "Vũ Khiết" xuống.
"Vũ Khiết?" Hồ Phi Phi nhíu mày: "Chưởng môn, đây không phải là người ngươi thâm mến đấy chứ?"
"Không phải." Diệp Phong lắc đầu, hắn và Vũ Khiết không phải quan hệ yêu thầm mà là yêu công khai.
"ÀI" Hồ Phi Phi gật đầu, phát hiện chữ viết bên trên Sinh Tử Hiệt dần dần biến mất, tờ giấy khôi phục lại dáng vẻ ban đầu: "Sao chữ viết biến mất rồi?"
Diệp Phong thu hồi Sinh Tử Hiệt, vẻ mặt nặng nà.
Sinh Tử Hiệt không thể hồi sinh lại Vũ Khiết, điêu này chứng tỏ hoặc là nàng còn chưa chết, hoặc là trên thế giới này căn bản chưa từng có người nào là Vũ Khiết.
"Ta muốn bế quan."
Diệp Phong chậm rãi đứng dậy, nói như vậy.
"Chưởng môn, ngươi cũng đã đến Tạo Hóa cảnh tầng mười lăm rồi, tiếp tục đột phá chẳng phải là sẽ vô địch hay sao?" Trong mắt Hồ Phi Phi tràn đầy sùng bái.
"Ta phải chuẩn bị để giảng đạo." Diệp Phong lắc đầu, giảng đạo là nhiệm vụ thứ ba, phía sau còn có nhiệm vụ thứ tư kiếm năm mươi tỷ tỷ danh vọng, phải làm từng cái một.
"Giảng đạo?" Hồ Phi Phi rơi vào trâm tư.
Nửa chung trà sau.
Diệp Phong tìm được Cung Thanh Thu, nói: "Cung trưởng lão, khoảng thời gian này có thể xem xét tình huống tiếp tục thu nhận đệ tử đời sáu, chờ ta xuất quan sẽ giảng đạo cho bọn họ."
"Thuộc hạ tuân lệnh." Cung Thanh Thu gật đầu.
"Cái này cho ngươi." Diệp Phong lấy ra một ít lá trà Thất Thải Ngộ Đạo, bên trong phong ấn lý giải của hắn về tu hành, có thể giúp Cung Thanh Thu trùng kích vào Thiên Thánh.
"Đa tạ chưởng môn." Nhận lấy lá trà, Cung Thanh Thu chuẩn bị rời đi.
"Vân Thu Thủy của thư viện Quy Nhất và đệ tử của những học viện khác hiện đang ở đâu?" Diệp Phong hỏi.
"Bọn họ đang hành tẩu ở trong Thần Châu, học tập một ít văn hóa và thân thông mình thấy hứng thú." Giọng điệu của Cung Thanh Thu đột ngột thay đổi: "Cần gọi bọn họ tới không?"
"Không cần." Diệp Phong lắc đầu.
Chờ Cung Thanh Thu đi rồi, hắn đi tới bên dưới cây trà Thất Thải Ngộ Đạo trong tiểu vũ trụ, ngồi xếp bằng ở đó, vừa uống nước trà ngộ đạo vừa suy diễn.
Diệp Phong không quên gia tốc thời gian.
Nửa ngày sau, cả người hắn sáng lên.
Ba ngày sau, cả người hắn đều đang sôi trào, bên ngoài cơ thể có vô số xiêng xích trật tự quấn quanh rồi sụp đổ, sau đó lại được gây dựng lại, hóa thành xiềng xích trật tự mới.
Nửa tháng sau.
Vùi
Một lượng lớn phù văn trật tự bạo phát trên người Diệp Phong, tạo thành một hình vòng cung oanh tạc tinh không xung quanh, mãi đến khi lan tràn đến toàn bộ tiểu vũ trụ, vô số giống loài mới xuất hiện, tiểu vũ trụ bắt đầu cắn nuốt năng lượng hư không, gia tăng sức mạnh cho bản thân.
"Hóa ra ta còn có thể tu luyện như vậy."
Diệp Phong thấp giọng lẩm bẩm.
Một tháng sau, hắn xuất quan.
Ngay sau đó, tin tức nặng ký đầu tiên truyền khắp toàn bộ các ngôi sao lớn có sinh mệnh của thế giới tinh không.
Diệp Phong sẽ giảng đạo công khai!
Vô số người sôi trào.
"Diệp chưởng môn sẽ giảng đạo? Đây chính là pháp tắc cao thâm cấp bậc Tiên Đế, chúng ta mau tranh thủ cơ hội tốt này!"
Vân Thu Thủy của thư viện Quy Nhất kích động nắm chặt tay.