Chương 1991: Toàn bộ Ác Thần đều táng thân ở đây
Chương 1991: Toàn bộ Ác Thần đều táng thân ở đâyChương 1991: Toàn bộ Ác Thần đều táng thân ở đây
Tại sao Bất Tử.
Thần Tôn đứng trên cao nguyên mọc đầy hoa bỉ ngạn với vẻ lạnh lùng tàn nhẫn. Gã nện ra một chưởng, hủy diệt toàn bộ hoa bỉ ngạn, toàn thân tản ra khí tức khủng bố.
Sau lưng gã là mấy vạn đại quân Ác Thần.
"Thần Tôn, ngài quả nhiên thần uy cái thế, trực tiếp phản công sao Bất Tử, quá cường đại!" Một Ác Thần cảnh giới Chí Thánh nịnh nọt.
"Trận chiến năm đó, bản tôn dùng chút thủ đoạn, gieo vào người Diệp Phong mầm mống đạo thương. Một khi hắn quay lại sao Bất Tử để luyện hóa mâm mống đạo thương, nó sẽ mọc rễ nảy mầm dưới mặt đất, trở thành thông đạo cho bản tôn quay lại sao Bất Tử." Thần Tôn cười cực kỳ đắc ý.
Gã tin chắc là Diệp Phong sẽ không ngờ tới, gã lại có thể khôi phục thương thế nhanh đến vậy, đồng thời khiến trên dưới Ác Thần Điện đều đột phá đến cảnh giới ẩn tàng.
Ngày hôm nay, gã muốn thôn phệ sao Bất Tử!
Chỉ có như vậy, gã mới có thể gây dựng một đại quân Ác Thần tối thượng và bất bại.
"Thân Tôn, ngươi chán sống rồi sao?"
Một giọng nói đạm mạc vang lên, khiến Thần Tôn có cảm giác tim đập nhanh. Gã vội ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện Diệp Phong đứng trên đồng cỏ, hai tay chắp sau lưng.
Ở bên cạnh hắn là Hồ Phi Phi.
"Diệp Phong!"
Hơi thở của Thần Tôn như ngừng lại, e ngại theo bản năng. Nhứng sau khi ngẫm lại, gã đã bước vào cảnh giới ẩn tàng, chỉ một động tác nhấc tay là dư sức trấn áp đối phương, nên cũng bớt lo lắng.
"Một Diệp Phong nhỏ nhoi, ngươi đến tìm chết à?"
Thần Tôn học theo dáng vẻ chắp hai tay sau lưng của Diệp Phong, quét thần thức lên người đối phương, song lại phát hiện bản thân không cảm nhận được khí tức của đối phương. Sau đó gã lại liếc mắt về phía Hồ Phi Phi, phát hiện đối phương cũng giống mình, đã bước vào cảnh giới ẩn tàng.
"Ha ha ha! Diệp Phong, mới hai năm không gặp mà tu vi của ngươi đã thụt lùi tới nhường này, trông chẳng khác gì một phàm nhân. Nhưng mà, Hồ Phi Phi lại không tệ, vậy mà cũng bước vào cảnh giới ẩn tàng như bản tôn." Thần Tôn cười trên nỗi đau của người khác.
"Bách Kiếp Cảnh tâng một đỉnh phong, rất lợi hại. Chỉ tiếc là ngươi không phải đối thủ của Phi Phi" Diệp Phong nhìn Thần Tôn, chuyện đối phương đột phá cũng không có gì lạ.
"Bách Kiếp Cảnh?" Thần Tôn hơi ngạc nhiên,'Chẳng lẽ, đây là tên gọi của cảnh giới ẩn tàng?"
"Đúng vậy.' Diệp Phong nói.
"Diệp Phong, ta rất tò mò, sao tu vi của ngươi lại biến mất rồi? Chẳng lẽ là đột phá Bách Kiếp Cảnh không thành công, nên toàn bộ pháp tắc bị phân giải?" Thần Tôn nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt thương hại,'Haizz, không thể giết chết ngươi ở cùng cảnh giới, quả là đáng tiếc mà."
"Phụt phụt!" Hồ Phi Phi bật cười thành tiếng.
"Con hồ ly thối này, ngươi cười cái gì?" Thần Tôn dang rộng hai tay, Giờ ta với ngươi ở cùng cảnh giới, trong khi bên cạnh ta còn có mấy vạn đại quân Ác Thần, giết ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Giết ta, ngươi nằm mơ đẹp nhỉ?" Hồ Phi Phi nhịn cười,'Chưởng môn, ngài có muốn ta xuất thủ đập chết Thần Tôn luôn không?” "Ta hỏi chuyện đã.' Diệp Phong phất tay áo, nhìn về phía Thần Tôn"Ngươi tới sao Bất Tử làm gì?" "Đương nhiên là thôn phệ nơi này để đột phá cảnh giới cao hơn." Thần Tôn nói một cách kiêu ngạo. "Chỉ vậy?" Diệp Phong nhếch môi, Ta hỏi xong rồi, Phi Phi, ra tay đi!"
Âm!
Hồ Phi Phi chỉ đợi mỗi câu này của Diệp Phong. Nàng tiếp cận Thần Tôn chỉ trong nháy mắt, nện thẳng một côn, đập cho Thần Tôn tan thành mây khói.
"Sao, sao có thể, sao ngươi có thể mạnh đến vậy được?" Thần Tôn ngưng tụ nguyên thần, nghẹn họng nhìn trân trối. Sau đó, gã xoay người bỏ chạy.
"Chạy đi!"
Đại quân Ác Thần cũng bị dọa đến mức đái ra quần, vội bỏ trốn. Chỉ có điều, Hồ Phi Phi vác côn theo, diệt sạch toàn bộ chỉ trong giây lát.
"Thần Tôn, trốn đi đâu!" Diệp Phong nhìn trời, tay chộp một cái. Một đạo thân ảnh bán trong suốt bị kéo đến phụ cận, không ai khác ngoài nguyên thân của Thần Tôn.
"Ngươi! Vốn dĩ tu vi của ngươi không biến mất, mà đã đạt đến cảnh giới ta nhìn không thấu.' Cuối cùng Thần Tôn cũng ngộ ra, kinh ngạc tột độ.
"Giờ mới biết sao, chậm mất rồi." Diệp Phong dồn sức vào tay, bóp chặt thân hồn của gã.
"Đừng giết ta!" Thần Tôn vội xin tha.
Diệp Phong nhìn gã với ánh mắt lạnh lùng mà nói: "Hôm nay, ta nhất định phải hủy diệt Ác Thần Giới, mà ngươi cũng nên biến thành dĩ vãng được rồi."
"Ngươi dám!" Thần Tôn tức điên người. Nếu biết trước đối phương khủng bố như vậy, gã đã không tấn công sao Bất Tử, mà cứ trốn chui trốn lủi ở Ác Thần Giới rồi.
Loạt soạt!
Diệp Phong quả quyết bóp nát thần hồn của đối phương, sau đó mở thông đạo tới Ác Thần Giới, dẫn theo Hồ Phi Phi bước vào trong, nhìn thất vô số Ác Thần Điện đã bị đổ nát.
Bên trong còn có không ít Ác Thần.
"Là Diệp Phong!"
"Hắn tới rồi, mau chạy đi!"
Một vài Ác Thần cường đại có thần hồn nhớ như in trận chiến trước đó với Diệp Phong, biết rõ sự khủng bố của đối phương nên khi thấy hắn xông tới thì đều bị dọa cho vỡ mật, bỏ chạy tán loạn.
"Chết hết đi!"
Diệp Phong duỗi tay, phóng ra luồng thế giới chi lực mãnh mẽ. Luồng khí tức hóa thành vô số luồng khí cuồn cuộn, ngưng tụ thành một chưởng ấn bao phủ cả Ác Thần Giới, nện xuống thật mạnh. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Ác Thần Giới biến mất như chưa từng tồn tại.
Toàn bộ Ác Thần đều táng thân ở đây.
"Xong rồi." Diệp Phong thở ra một hơi, hơi cảm thấy mất mát. Hắn nhìn Hồ Phi Phi rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng, Về thôi!"
"Được!" Hồ Phi Phi gật đầu duyên dáng.
Tại sao Bất Tử, Diệp Phong và Hồ Phi Phi quay lại mảnh đất này, tiến vào cao nguyên nọ. Dải hoa bỉ ngạn rộng bạt ngàn trước đó bị Thần Tôn phá hủy đã mọc lại, xanh um tươi tốt, tràn đầy sức sống.
Âm ầm! Bỗng nhiên, sao Bất Tử phát sinh cơn chấn động kịch liệt. Nó bắt đầu giải thể, hóa thành từng luồng sáng, cuốn vô vàn hoa bỉ ngạn lên cao rồi bay vê phương xa. Cảnh tượng bất chợt này khiến Hồ Phi Phi và Diệp Phong đều ngây người vì kinh ngạc.