Chương 1990: Hiện tại gã còn chẳng đỡ nổi một ánh mắt của Diệp Phong
Chương 1990: Hiện tại gã còn chẳng đỡ nổi một ánh mắt của Diệp PhongChương 1990: Hiện tại gã còn chẳng đỡ nổi một ánh mắt của Diệp Phong
"Chưởng môn, tỉnh dậy đi!"
Diệp Phong cảm thấy ý thức của bản thân cứ mơ hồ, tựa như đã thiếp đi. Một hồi lâu sau, hắn mới nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Hắn vội mở bừng hai mắt, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp thân thuộc.
"Phi Phi, ngươi chưa chết!"
"Phi! Chưởng môn, có phải ngài ước người ta chết sớm một chút hay không hả?" Hồ Phi Phi méo miệng.
"Nào có?" Diệp Phong liếc mắt quan sát xung quanh, lúc này mới phát hiện bản thân đang ở một không gian xa lạ, xung quanh toàn là phế tích"Đây là đâu?"
"Ta cũng không biết. Sau khi bị đạo kiếp đánh tan thân thể, ta liền xuất hiện ở nơi này. Sau đó không bao lâu thì chưởng môn cũng theo tới đây." Gương mặt của Hồ Phi Phi phiếm hồng,'Chưởng môn, có phải ngài lo lắng cho người ta, nên cũng theo tới đây không?"
"Khụ khu! Ta lo lắng cho ngươi làm gì, ngươi lại không chết, có cái gì mà lo." Diệp Phong sờ má, phất tay.
Hồ Phi Phi biết rõ Diệp Phong đang dối lòng. Thực chất, hắn cũng lo lắng cho nàng lắm, cho nên nàng cảm thấy vui vẻ, kéo cánh tay Diệp Phong rồi nói: "Chưởng môn, đến cũng đến rồi, chi bằng tìm kiếm xem sao?"
"Ta cũng đang có ý định này." Diệp Phong gật đầu.
Âm!
Đúng lúc này, không gian đầy phế tích bỗng nhiên phát nổ, toàn bộ đều tan nát, hoàn toàn biến về trạng thái hỗn độn, khiến hai người kinh ngạc không thôi.
"Sao chúng ta không bị gì cả?" Hồ Phi Phi nhìn cánh tay của mình, phát hiện luồng sóng xung kích hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến nàng.
"Đây là cảnh tượng trong quá khứ" Diệp Phong cau mày,'Có người muốn cho chúng ta biết vê quá khứ-"
"Hả?" Hồ Phi Phi kinh ngạc.
Lúc này, thế giới hỗn độn trước mắt sụp xuống, hình thành một lục địa rộng lớn, có vô số cường giả sinh sống.
"Thiên Đạo Cảnh?!" Diệp Phong biến sắc.
Hắn lại thấy cường giả đỉnh cấp Thiên Đạo Cảnh ở đại lục này, dù không phải, ít nhất cũng là Tiên Đế cao cấp tầng ba mươi ba.
Cảnh tượng trước mặt chợt phóng đại lên.
Một vùng biển xuất hiện trước mắt hai người.
Trên biển có một lục địa khổng lồ, hẳn là lục địa siêu cấp trên hòn đảo nọ. Ở trên đảo có một tông môn cực kỳ cường thịnh, có chín vị cường giả bí ẩn, chung sống hòa hợp, thường xuống uống trà luận đạo dưới gốc trà Ngộ Đạo thất thải.
Nhưng một ngày nọ, một luồng sáng khủng bố nện xuống, phá hủy toàn bộ tông môn.
Mà chín vị cường giả kia cũng bị thương nặng.
Ngay cả sinh linh sinh sống dưới biển gần tông môn này cũng bị diệt sạch. Cảnh tượng lại thay đổi.
Diệp Phong và Hồ Phi Phi thấy chín vị cường giả bị thương nọ đồng loạt xuất thủ, tạo một hành tinh và trồng vô số hoa bỉ ngạn. Mỗi đóa hoa là một sinh linh đã chết, cho đến khi phủ kín cả hành tỉnh.
Chỉ một giây sau, chín vị cường giả nọ hóa thành yêu ma, vì không muốn ảnh hưởng đến xung quanh, nên bọn họ quyết định tự bạo, biến mất không còn tăm tích.
Ở giây phút cuối cùng, Diệp Phong thấy rõ rành rành một bóng người thướt tha ngoái đầu lại nhìn mình, gợi lên cảm giác quen thuộc trong lòng hắn.
"Sao Bất Tử?"
"Cửu Đại Thiên Tôn?"
Diệp Phong tự hỏi vấn đề này, hoàn toàn không chú ý tới việc cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn biến mất, mà hắn và Hồ Phi Phi đã trở lại Tiểu Vũ Trụ, đáp xuống gốc trà Ngộ Đạo thất thải.
"Hình như ta biết được đại bí mật rồi!" Hơi thở của Diệp Phong trở nên dồn dập.
Thông qua cảnh tượng hồi nãy, hắn muốn tổng kết lại toàn bộ.
"Rất lâu trước kia."
"Cửu Đại Thiên Tôn ở cùng một tông môn, mà tông môn này có một gốc trà Ngộ Đạo thất thải ở thời kỳ đỉnh phong. Về sau, bọn họ bị cường địch đánh lén, hầu như đều vong mạng."
"Sau đó bọn họ tạo ra sao Bất Tử, mai táng toàn bộ đệ tử tông môn đã bỏ mạng. Mà hàng tỷ sinh linh trên hòn đảo đó, sau này cũng tự bạo."
"Nhưng đại lục rộng lớn kia là thế nào đây, nhìn không giống Tiên Giới cho lắm!"
Diệp Phong lâm vào trầm tư.
Trải qua sự tình này, Diệp Phong hiểu ra một vài thứ, nhưng những gút mắc cũng thế mà nhiều lên.
Rốt cuộc lục địa rộng lớn kia là sao?
Cường giả ở đó nhiều vô số kể, thậm chí còn có thể uy hiếp đến sự tồn tại của Cửu Đại Thiên Tôn, có lẽ là nguồn gốc của vạn giới chư thiên?
Chỉ có điều, cảnh tượng đó có quá ít thông tin.
Diệp Phong tính cũng chẳng ra được hơn.
Sau đó, hắn nhìn gốc trà Ngộ Đạo thất thải xanh um trước mặt, lại nhớ đến gốc trà kia trong cảnh tượng, nhớ rõ nó rất cao, phải cả trăm thước.
Giờ so sánh với gốc trà Ngộ Đạo chưa được mười thước ở đây xem ra quá nhỏ, vốn không thể đánh đồng với gốc kia được.
"Xem ra, chúng ta còn một đoạn đường dài phải đi!" Diệp Phong cảm thán.
Hồ Phi Phi đứng ở một bên, không ừ hử gì, yên tĩnh đến lạ thường.
"Phi Phi, ngươi đột phá Tiên Đế rồi nhỉ" Diệp Phong chợt nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn Hồ Phi Phi bắt mắt hơn trước nhiều.
"Ừm, đột phá rồi." Hồ Phi Phi gật đầu. So với lúc trước, khí tức của nàng mạnh hơn đáng kể. Dù không tiến vào hình thái chiến đấu, cũng dư sức cứng đối cứng với Tử La Tiên Đế.
"Nếu đã đột phá, vậy đến sao Bất Tử với ta một chuyến. Có khi sẽ tìm được manh mối gì đó."
Diệp Phong còn chưa dứt lời đã biến sắc.
Hắn từng lưu lại một đạo ấn ký ở sao Bất Tử, mà lúc này, đạo ấn ký đó đang truyền về một thông tin cực kỳ quan trọng. Thần Tôn, xuất hiện rồi! "
Đối phương đã tới sao Bất Tử.
"Thần Tôn!"
Diệp Phong lẩm bẩm. Nếu không phải đối phương hiện thân ở sao Bất Tử, có khi hắn đã quên béng sự tồn tại của người này rồi. Giờ hắn mới vội điểm qua những gì đã trải qua hồi trước.
Chừng một, hai năm trước, Diệp Phong, Hồ Phi Phi, linh hâu Thiên Đạo xảy ra đại chiến với nữ hoàng Thiên Mệnh của Thiên Tộc. Sau đó bọn họ bị đối phương trục xuất, đẩy vào chiến trường hoàng hôn của các chư thần. Sau đó lại lạc tới sao Bất Tử, bị đại quân Anh Linh ép vào Ác Thần Giới.
Mà Diệp Phong cũng chạm mặt Thần Tôn trong trận chiến kia.
Gã là điện chủ tương lai của Ác Thần Điện, cũng là đại thống soái của đại quân Ác Thần, danh xưng Ác Thần chỉ tôn, gọi tắt là Thần Tôn, một cường giả Chí Thánh Cảnh.
Ở lúc ấy, Chí Thánh Cảnh là một cảnh giới cực kỳ cao.
Nhưng hiện tại, gã còn chẳng đỡ nổi một ánh mắt của Diệp Phong. ...