Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1734 - Chương 1989: Đây Là...... Đạo Kiếp?!

Chương 1989: Đây là...... đạo kiếp?! Chương 1989: Đây là...... đạo kiếp?!Chương 1989: Đây là...... đạo kiếp?!

Các nơi trên Tiên Giới cũng dần quên lãng Tử La Tiên Đế, quay lại nhịp sống thường ngày.

Phiêu Miểu Tông cũng chẳng có gì thay đổi.

Diệp Phong ngồi trên một tảng đá lớn ở Tiên Giới, nhấp ngụm trà Ngộ Đạo thất thải, liên tục phân tích các loại pháp tắc để ổn định Tiểu Vũ Trụ.

Thời gian dần trôi, giá trị danh vọng của Phiêu Miểu Tông vẫn tăng đều đều, chỉ có điêu khoảng cách tới năm mươi vạn tỷ vẫn còn hơi xa.

"Nhiệm vị thứ ba là giảng đạo, nhưng không đưa ra điều kiện cụ thể, mà là do hệ thống phán tiêu chuẩn. Cũng không biết làm thế nào mới thỏa mãn điều kiện đây." Diệp Phong lâm vào trầm tư.

Nhưng đối với sự tình này, hắn cũng không quá nóng vội, mà là cảm ngộ pháp tắc, gia tăng thực lực của bản thân.

Một tháng sau, ngay giữa tiểu vũ trụ, dưới gốc trà Ngộ Đạo thất thải, Hồ Phi Phi vốn đang chìm vào giấc ngủ sau bỗng nhiên mở bừng hai mắt, sau khi hít một hơi thật sâu liên đứng dậy.

Âm ầm!

Kiếp vân màu hồng cực kỳ quỷ dị đột nhiên xuất hiện, che phủ cả một vùng rộng chừng trăm vạn dặm. Mặc dù phạm vi không quá lớn, nhưng uy áp từ kiếp vân mang lại lại cực kỳ đáng sợ.

"Đây là... đạo kiếp?!"

Diệp Phong tới nơi xảy ra dị tượng, quan sát kiếp vân màu hồng, phát hiện ở nơi đó có chín thân ảnh quỷ dị, trông không giống người, mà có vẻ giống yêu thú hơn.

"Chưởng môn, đây là kiếp gì? Trước giờ ta chưa từng gặp qua cảnh tượng này, trông hơi đáng sợ." Hồ Phi Phi có cảm giác tim đập nhanh, vội hỏi Diệp Phong.

"Đây là đạo kiếp." Diệp Phong hơi ngừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên/Loại kiếp này cực kỳ hiếm thấy, vô cùng khó khăn, ngươi phải cẩn thận."

"Chưởng môn, ta đã bất tử bất diệt, chắc không phải sợ đâu?" Hồ Phi Phi lẩm bẩm.

"Bất tử không có nghĩa là không thấy khổ. Hơn nữa, đừng đánh mất bản thân trong đạo kiếp." Diệp Phong nghiêm mặt nhắc nhở.

"Được rồi, nhớ rồi." Hồ Phi Phi gật đầu, bay lên trời, tiến vào đạo kiếp màu hồng.

Diệp Phong cau mày quan sát.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến loại đạo kiếp khủng bố này. Hồi ở thế giới Tà Tộc, hắn mới biết đến đạo kiếp.

Loại kiếp này cực kỳ hiếm thấy, mà cũng không theo một quy luật nào cả.

Trên cơ bản, lúc tu sĩ độ kiếp, cũng có xác suất nhỏ khiến lôi kiếp bình thường biến thành đạo kiếp, uy lực mạnh hơn mấy lần, cũng dễ khiến người ta bị lạc ở trong đó.

Loại kiếp này chủ yếu nhắm vào pháp tắc.

Nếu bản thân không tự xác định rõ, thì rất dễ bị ảo giác mê hoặc, không thoát ra khỏi đạo kiếp được, cuối cùng tan thành mây khói.

"Mong là Phi Phi không xảy ra chuyện gì." Diệp Phong lẩm bẩm, trông hắn có vẻ còn lo lắng hơn cả Hồ Phi Phi.

Nhưng ngẫm lại, cùng lắm thì Hồ Phi Phi cũng chỉ bị nhốt trong đạo kiếp mà thôi, không đến nỗi tan thành mây khói, nên hắn cũng bình tĩnh hơn phần nào. Hắn thả thần thức ra tiến vào đạo kiếp để quan sát tình hình.

Trên trời cao, Hồ Phi Phi vẫn chưa bước vào đạo kiếp, mà là đứng từ xa quan sát chín đạo thân ảnh mờ ảo. Nàng phát hiện bọn họ đều không có thực thể, mà được ngưng tụ từ lôi đình màu hồng, mang lại cảm giác quỷ dị đến đáng sợ.

Một tiếng "đoàng" vang lên.

Chín đạo thân ảnh đồng thời bổ ra những tia sét đáng sợ, nhắm thẳng vào thức hải của Hồ Phi Phi, khiến nàng thống khổ tột độ. Nàng cảm giác như ký ức của bản thân như bị rút đi.

"Muốn... chết!"

Hồ Phi Phi dung hợp với Hỗn Nguyên Côn, tiến vào hình thái chiến đấu cấp năm. Đôi con ngươi nàng chuyển hồng, khiến những thống khổ đau đớn do bị đánh vào thức hải tiêu tán.

"Ngươi không phải là một sinh linh chân chính!"

"Ngươi chỉ là một con rối mà thôi."

"Ngươi không có trái tim."

Chín đạo thân ảnh kia đánh từng đợt tia sét lên thức hải của Hồ Phi Phi, đồng thời lặp đi lặp lại những câu nói ở trên, hòng đánh tan phòng tuyến tâm lý của nàng.

Những lời này hệt như giòi trong xương, khiến Hồ Phi Phi đau đớn cùng cực, ánh mắt tan rã, như thể sắp lạc lối trong đạo kiếp.

Nhưng!

Nàng đột nhiên nhớ tới Diệp Phong.

"Quả thực ta vốn dĩ chỉ là một con rối, là một sinh linh không hoàn chỉnh. Nhưng chưởng môn mang lại niềm vui cho ta, khiến ta có linh hồn!”

"Ai nói ta không có trái tim?”

"Chưởng môn chính là tim của taI"

"Là ngài ấy khiến sinh mệnh của ta có ý nghĩa!"

Ánh mắt của Hồ Phi Phi trở nên kiên định, thoát khỏi hình thái chiến đấu cấp năm. Nàng nắm chặt Hỗn Nguyên Côn trong tay, mặc cho vô vàn tia sét đánh vào thắc hải. Cuối cùng, nàng không còn cảm thấy đau khổ nữa, bởi đối với nàng, nơi nào có Diệp Phong thì nơi đó có hạnh phúc.

Mặc dù hắn luôn nói nàng không đứng đắn.

Nhưng hồ ly mà không đứng đắn thì thế nào! Đó là bản tính của người ta!

Cũng giống như bản tính của đàn ông!

Nghĩ đến đây, Hồ Phi Phi bình tĩnh đứng tại chỗ, mặc cho lôi kiếp bổ vào người, mặc cho cơ thể bị đánh cho tiêu tán, hóa thành hư vô. ...

Diệp Phong nhìn trời cao, phát hiện đạo kiếp màu hồng đã biến mất, nhưng Hồ Phi Phi vẫn chưa quay trở lại, lòng chợt nhói lên.

"Phi Phi? Phi Phi!”

Hắn hô to, thần thức đảo quanh, nhưng vẫn không cảm nhận được khí tức của đối phương. Vẻ mặt hắn nặng trĩu xuống.

"Chẳng lẽ, hồn bay phách tán?"

Diệp Phong không chân chừ, lập tức lấy Sinh Tử Hiệt ra, viết lên ba chữ "Hồ Phi Phi". Nhưng chỉ một giây sau, toàn bộ ký tự đều biến mất, chứng tỏ nàng vẫn chưa chết.

"Không chết, sao lại không thấy?"

Diệp Phong thu hồi Sinh Tử Hiệt, nhắm mắt cảm nhận. Hắn chợt phát hiện trong hư không xuất hiện một sợi tơ màu hồng, vội duỗi tay chạm vào.

Chỉ trong tích tắc, không gian xung quanh gợn sóng, hình thành một vòng xoáy nhỏ, hút Diệp Phong vào trong. Ý thức của Diệp Phong dần biến mất, chìm vào hôn mê. ...
Bình Luận (0)
Comment