Chương 1996: Sao người này lại không chết?
Chương 1996: Sao người này lại không chết?Chương 1996: Sao người này lại không chết?
Trong bóng tối.
"Sao người này lại không chết?"
"Kỳ lại"
"Dường như hắn có một loại lĩnh vực quỷ dị, có thể bỏ qua oanh sát của pháp tắc, cho nên dựa vào hóa thân pháp tắc không thể tạo thành tổn thương đối với kẻ này, phải dùng chân thân."
"Chân thân? AI Nếu ngươi muốn chết thì cứ điêu động chân thân đi, bổn tọa vẫn còn đang ở trong suy kiếp, không tiện xuất động chân thân!"
Đám kẻ âm mưu lại ồn ào.
"Đừng cãi nhau nữa, bộn tọa tiếp tục ra tay, ta cũng không tin không thể tạo thành vết thương trí mạng đối với kẻ này." Kẻ âm mưu lần trước ra tay với Diệp Phong một lần nữa lên tiếng.
Những kẻ âm mưu khác lập tức im miệng.
"Phốc" một tiếng.
Giống như có người đang hộc máu.
Một khắc sau, một bóng người màu máu từ một chỗ nào đó trên tinh hệ Bắc Cực bay ra, hấp thụ mảnh vụn của những ngôi sao, ngưng tụ thành một bóng người khôi ngô, toàn thân từ trên xuống dưới, bao gồm gương mặt và ánh mắt đều bị áo giáp màu máu bọc kín gió thổi không lọt.
Uy áp của Tiên Đế tâng ba mươi ba lập tức bạo phát, chấn động đến tinh không rung lên.
Toàn bộ thế giới Tinh Không đều bị kinh động.
Cho dù là Diệp Phong cố ý ẩn giấu cũng không thể nào ngăn cản trận chiến này bị vô số tu hành giả quan sát được.
Đế Vương Tỉnh.
Viễn Cổ Thánh Thần nắm chặt nắm đấm, nếu không phải nhận được truyền âm từ Diệp Phong bảo ông đừng vọng động, ông đã sớm đánh ra rồi.
"Tiểu tử, lần này xem ngươi có chết hay không!"
Huyết sắc giáp sĩ đưa tay ra, cầm một trường mâu màu máu do mảnh vụn ngôi sao và pháp tắc ngưng tụ mà thành, một khi ném ra có thể giết Tiên Đế tâng ba mươi ba.
"Nếu ta không chết thì sao?" Diệp Phong nói.
"Chết đi cho ta!" Huyết sắc giáp sĩ không nói lại Diệp Phong, lập tức ném trường mâu màu máu ra ngoài, trong nháy mắt đánh tới trước người Diệp Phong, chỉ nghe "rắc rắc" một tiếng, nó vỡ tan tành, hóa thành bột mịn.
Mà Diệp Phong từ đầu đến cuối không bị thương chút nào.
"Làm sao có thể?" Ánh mắt của huyết sắc giáp sĩ đờ đẫn, không ngờ ngay cả như vậy cũng không giết được Diệp Phong.
Trong tinh không.
Diệp Phong phát hiện ra một vấn đề: So với bóng đen thì huyết sắc giáp sĩ này có thực thể, hơn nữa sức mạnh trên người không thể tiêu hao hết.
Điều này có nghĩa là đối phương có thể cầm chân hắn.
"Không thể tiếp tục như vậy, nếu không, huyết sắc giáp sĩ sẽ luôn cầm chân mình, khiến mình không thể phát triển tông môn, cũng không có cách nào gia tăng thực lực."
Vẻ mặt Diệp Phong nặng nề: "Hơn nữa một khi người này ra tay với tông môn thì nguy hiểm, phải tìm được cách đánh lui đối phương."
Nhưng hắn có cách nào không?
Loại tình huống như hiện tại ngoài tìm Lăng Thiên Đế cầu viện ra còn có thể tìm ai?
Diệp Phong rơi vào trầm tư.
"Chết đi!"
Huyết sắc giáp sĩ không ngừng ngưng tụ trường mâu màu máu, lần lượt ném về phía Diệp Phong, dường như không biết mệt mỏi.
Nhưng ngay đúng lúc này, Diệp Phong nhíu mày một cái, đưa tay ra, lòng bàn tay xuất hiện thống soái lệnh của đại quân anh linh viễn cổ, chữ "Soái" màu tím phía trên đang lóe lên ánh sáng màu tím yêu dã, giống như đang hồi phục.
"Nó có thể ép lui kẻ địch?" Diệp Phong ngạc nhiên.
Giờ phút này, huyết sắc giáp sĩ còn đang điên cuồng ra tay, mỗi một cây trường mâu màu máu đều đủ để xuyên thấu phòng ngự của bất kỳ Tiên Đế tâng ba mươi ba nào, khiến kẻ đó mất mạng.
Nhưng dù vậy, bọn chúng lao đến hư không bên cạnh Diệp Phong đều tự động tan vỡ.
Phía sau màn, những bóng đen khác đều trợn tròn mắt.
"Người này không thể giữ lại!"
"Một khi hắn trưởng thành ắt sẽ phá vỡ cục diện bế tắc, phá hỏng cân bằng, phải bóp chết hắn."
"Nói thì dễ dàng, ngươi lên?"
“Chuyện này...'
Đám bóng đen một lần nữa im miệng.
Giờ phút này, Diệp Phong cầm soái phù anh linh viễn cổ, phát hiện vật này hơi phỏng tay, hình như là đang khôi phục, thông minh như hắn, thoáng suy nghĩ một lát đã hiểu ra.
"Đại quân anh linh viễn cổ, xuất chinh!"
Diệp Phong gào to, giơ cao soái phù anh linh viễn cổ, cả người đều bị sức mạnh anh linh viễn cổ màu vàng bao phủ, soái phù trong tay dần dần biến mất, hóa thành một bộ chiến giáp màu tử kim vừa người, vô cùng tôn quý.
Ở sau lưng hắn có vô số cánh cửa ánh sáng hiện lên.
"Giết! Giết! Giết!"
Cánh cửa ánh sáng ở phía sau truyền đến tiếng gào thét xung trận, chấn động đến mức toàn bộ thế giới Tỉnh Không gần như đều rung lên, ngay sau đó đại quân đến hàng tỷ tỷ anh linh viễn cổ xông lên chém giết.
Bọn họ đứng sau lưng Diệp Phong, mỗi người đều mặc hoàng kim giáp, xếp hàng chỉnh tê.
Đây mới thực sự là thiên binh thiên tướng!
Tất cả khí thế dung hợp thành một thể, cộng lên trên người Diệp Phong khiến hắn có một loại khí thế oai phong khó nói lên lời, nơi ánh mắt nhìn tới, tất cả tà ma quỷ quái đều bị tiêu diệt!
"Đây là... cái gì?!" Trong lòng huyết sắc giáp sĩ hoảng sợ, giơ cao trường mâu màu máu cứng đờ ở giữa không trung.
"Giết!" Diệp Phong hô lên. Một khắc sau, đại quân vô số anh linh viễn cổ dấy binh công phạt, bỏ qua lá chắn pháp tắc của huyết sắc giáp sĩ, không ngừng dùng đao thương kiếm kích chém vào trên người gã.
Ngay lập tức, huyết sắc giáp sĩ tan thành mây khói.
"Phốc!"
Ở một khu vực thần bí trong tinh hệ Bắc Cực truyền ra tiếng có người đang phun máu, sau đó là tiếng kêu rên và kêu gào thảm thiết vang lên một hồi lâu, dường như đang trải qua giày vò hành hạ.
"Người này xong đời rồi."
"Cứu gã?"
"Gã đang ở trong suy kiếp, vốn đã rất nguy hiểm, vậy mà còn dám cậy mạnh ra tay với Diệp Phong, hôm nay lại gặp phải đại quân anh linh viễn cổ này đánh giết đã không xong rồi, cho dù có thể chịu đựng nổi cũng sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề."