Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1746 - Chương 2001: Mặt Đen Tối Của Cổ Hoàng

Chương 2001: Mặt đen tối của Cổ Hoàng Chương 2001: Mặt đen tối của Cổ HoàngChương 2001: Mặt đen tối của Cổ Hoàng

Sức mạnh đáng sợ nổ tung rồi nhanh chóng quét ra.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ Cổ Hoàng giới đều chấn động, cả Vạn Tộc đại lục cách đó không xa cũng run lên dữ dội, vô số Tộc trưởng của Vạn tộc mở mắt ra.

OanhI

Một chưởng này giáng xuống, tám môn đồ của Cổ Hoàng bao gồm cả Tư Đồ Đỉnh và những con quái vật chín đầu mười tám tay ngưng tụ thành từ mấy trăm Tộc trưởng của Vạn tộc đều sụp đổ.

Làm xong mọi chuyện, Viễn Cổ Thánh Thần thu cánh tay về rồi nhìn về phía nơi trung tâm nhất của Cổ Hoàng giới, cất cao giọng nói: "Cổ Hoàng, từ khi chia tay đến giờ vẫn mạnh khỏe chứ!"

"Ai, cần gì phải làm như vậy!" Một tiếng thở dài thườn thượt chầm chậm truyền đến.

Cổ Hoàng mặc cẩm bào đạp không mà đến, cứ như vậy lơ lửng trên không trung, trong mắt đầy bất đắc dĩ và hồi ức.

"Xem ra hiện tại chưởng khống thân thể là thiên đạo của thế giới Đại Thiên mà năm đó ta quen biết, cũng là Cổ Hoàng lúc ban đầu." Viên Cổ Thánh Thần cười nói.

"Rất nhanh sẽ không phải." Cổ Hoàng lắc đầu, hai mắt dần vằn vện tia máu, vẻ mặt dần dần trở nên dữ tợn, tiếng nói khàn khàn khó nghe vang lên: "Bá Hoàng, đi mau, ta không áp chế nổi nó. . "

Sắc mặt Diệp Phong biến hóa, hắn có thể cảm nhận được một sức mạnh đáng sợ đang sống lại trong thân thể Cổ Hoàng, vượt xa Bách Kiếp cảnh tâng hai mươi, hơn nữa khí tức còn đang tăng lên.

"Đi maul"

Ý thức của Cổ Hoàng phát ra tiếng gào thét cuối cùng, hi vọng mình đừng mất khống chế, ông ta đau đớn ôm đầu, màu máu trong mắt càng trở nên loá mắt, đã không còn sức lực ngăn cản.

"Chúng ta sẽ không đi, hôm nay trận chiến vạn năm trước phải có một chấm dứt!" Viễn Cổ Thánh Thần nắm chặt nắm đấm, đột nhiên gào thét, toàn thân thiêu đốt ngọn lửa kim sắc, mái tóc dài xỏa tung ánh lên hào quang.

"Đây sẽ là một cuộc ác chiến." Hai tay Diệp Phong rủ xuống tự nhiên, nhìn như buông lỏng, kì thực đã chuẩn bị xuất thủ vào bất cứ lúc nào.

"AI" Cổ Hoàng đột nhiên ngửa mặt lên trời gào thét, áo bào hóa thành huyết sắc trong nháy mắt, bên ngoài bò đầy vô số ma văn quỷ dị, thân thể cất cao đến ba mét, phía sau sinh ra gai xương, hai tay bị khí diễm màu đỏ tím quanh quẩn.

Ông ta cúi đầu xuống, bỗng tà ác mà cười một tiếng: 'Khặc khặc khặc. . "

"Cổ Hoàng, ngươi chỉ là thiên đạo của một thế giới Đại Thiên, vậy mà còn vọng tưởng áp chế bản tọa, thật là không biết lượng sức. Hiện tại tất cả do ta chưởng khống!"

Nói đến đây, Cổ Hoàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chặp vào Viễn Cổ Thánh Thần.

"Rút lui!" Tâm thần Viễn Cổ Thánh Thần run lên, biết mình không phải đối thủ của Cổ Hoàng đen tối nên lập tức lui lại, nhưng vẫn chậm một bước.

Xetl

Cổ Hoàng vung mạnh tay, một ánh kiếm quang màu tử kim chớp mắt đã đến trước mặt Viễn Cổ Thánh Thần, nhẹ nhàng bổ ra mấy chục hộ thuẫn khí huyết kim sắc, cũng đâm xuyên qua, khiến cả lông ngực Viễn Cổ Thánh Thần nổ tung. Diệp Phong đưa tay vỗ lên vai Viễn Cổ Thánh Thần, tự động thi triển « Sinh Mệnh Chi Tâm », khiến cho thương thế ông ta cấp tốc khép lại, cho đến khi khôi phục như lúc ban đầu.

"Diệp Phong!" Cổ Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Phong,'Ngươi thật là tai hoạ, chỉ tu luyện mấy năm mà đã trưởng thành đến trình độ này, nếu tiếp theo cứ bỏ mặc thì sẽ đến mức nào nữa?"

Diệp Phong cười nói: "Không cần bỏ mặc, bây giờ ta đủ lông đủ cánh rồi, hôm nay tới giết Minh Đế và Thôn Thiên Ma Đế chỉ là món khai vị, mục đích thực sự là muốn trấn áp ngươi."

"Trấn áp ta? Ha ha ha! Câu này là trò cười buồn cười nhất mà bản hoàng nghe được trong đời." Cổ Hoàng xuất hiện trước người Diệp Phong trong nháy mắt rồi đánh xuống một chưởng.

Phốc!

Diệp Phong lập tức sụp đổ, nhưng sau một khắc, hắn nhẹ nhàng dựng lại thân thể, tựa như một đoàn không khí bị đánh nổ, sau đó ngưng tụ lại, không mất một cọng tóc.

"Ta trong giai đoạn này căn bản là bất tử bất diệt, không quá ỷ lại hình thái Thánh Thần." Diệp Phong thâm nghĩ.

"Bất Diệt Chi Thân?" Cổ Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Phong sau khi đã tụ lại, hai tay cùng lúc xuất kiếm, lại bổ nát Diệp Phong ra, Viên Cổ Thánh Thần đứng bên cạnh cũng bị chém đầu.

"Đi, đi đến tinh không." Diệp Phong tụ lại thân hình, một tay nhấc lấy đầu Viễn Cổ Thánh Thần, tay còn lại nâng thân thể ông ta rồi lao vào hư không.

"Chạy đi đâu!" Cổ Hoàng đuổi theo.

Trong tinh không mênh mông vô ngần, Diệp Phong nối đầu và thân thể của Viễn Cổ Thánh Thần lại rồi hỏi: "Tiền bối, ngài không sao chứ?"

"Ta không sao, chỉ không nghĩ tới thực lực của Cổ Hoàng kinh khủng như vậy, sức chiến đấu của ta tốt xấu gì cũng trên Bách Kiếp cảnh hai mươi lăm tầng, vậy mà lại không có khả năng phản kháng, thật sự là đánh giá thấp hắn quá nghiêm trọng."

Trên mặt Viễn Cổ Thánh Thần đầy vẻ nghiêm túc.

"Chỉ dựa vào hai chúng ta thì không phải đối thủ của Cổ Hoàng đen tối!" Diệp Phong thở dài.

"Không phải ngươi có một loại thủ đoạn đặc thù có thể không quan tâm mọi đòn tấn công sao ? Hẳn là có hạn chế gì nên vừa rôi không cách nào sử dụng?" Viễn Cổ Thánh Thần nhíu mày.

"Sau khi dùng thì ta chỉ là một cái mai rùa không cách nào đánh vỡ được thôi, vậy thì căn bản không cách nào tiêu diệt Cổ Hoàng đen tối." Diệp Phong liên tục lắc đầu.

Nhg hắn nghĩ tới một người, nếu như đối phương xuất thủ thì nhất định có thể trấn áp Cổ Hoàng.

"Ta xem các ngươi chạy đi đâu!" Đúng lúc này, Cổ Hoàng đuổi tới tinh không, phát ra dao động pháp tắc kinh khủng, trong nháy mắt đã truyền khắp toàn bộ vũ trụ Tam Thiên giới.

Vô số sinh linh vội ngẩng đầu nhìn lên trời, một số tu hành giả mở thiên nhãn có thể quan sát được hình ảnh trong tinh không, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.

"Là Diệp chưởng môn!"

"Người bên cạnh hắn là ai? Trông thật hùng tráng uy vũ, rất giống Bá Hoàng trong truyền thuyết."

"Đó chính là Bá Hoàng!"
Bình Luận (0)
Comment