Chương 2003: Ân oán vạn năm trước
Chương 2003: Ân oán vạn năm trướcChương 2003: Ân oán vạn năm trước
Ông! Ông!
Vô số thủy triều pháp tắc bộc phát từ trên người Cổ Hoàng, quét ngang qua cả Tam Thiên giới, vô số tu hành giả bị ép tới nằm sấp trên sao trời, khó mà động đậy.
Cảm giác này như đang bị thẩm phán.
"Cổ Hoàng, thời đại của ngươi nên kết thúc." Bá Hoàng nắm chặt nắm đấm, sắc mặt lạnh lẽo.
Ban đầu ông ta cũng không ngờ Cổ Hoàng mạnh như vậy, đã đột phá đến Bách Kiếp cảnh tâng ba mươi ba, cũng may ba người bạn cũ là Linh Tôn, Lôi Đế, Kiếm Thần này đều đã bước vào cảnh giới tương tự.
Ba đánh một, ưu thế thuộc về bên ta!
"Ha ha ha!" Cổ Hoàng ngửa mặt lên trời cười to, trong đôi mắt huyết sắc đầy vẻ đùa cợt,'Bá Hoàng, ngươi chỉ là Bách Kiếp cảnh tâng hai mươi mốt mà cũng dám phát ngôn bừa bãi, hôm nay bản hoàng muốn để các ngươi biết cái gì gọi là thực lực, cái gì gọi là bá khít"
Ông!
Cổ Hoàng đưa tay bổ ra một kiếm quang sắc nhọn, không phải nhằm vào năm cường giả đỉnh cấp ở đây, mà là chém về hướng một thế giới Đại Thiên xa xa.
Kiếm này đủ để hủy diệt thế giới!
"Xong đời!"
Tu hành giả đỉnh cấp trên thế giới bị kiếm khí nhắm vào lập tức biến sắc, muốn thoát đi, nhưng đã quá trễ, căn bản không tránh đi được.
"Làm càn!" Linh Tôn vung vẩy ống tay áo, quang huy ánh trăng nở rộ, phát sau mà đến trước, bổ ra kiếm khí của Cổ Hoàng, làm nó không cách nào đả thương người khác.
"Các ngươi ngăn cản được ta sao?"
Cổ Hoàng nhe răng cười, hai tay không ngừng bổ ra kiếm quang màu tím sắc nhọn, chém về từng phương hướng khác.
"Thật là làm càn!" Kiếm Thần đứng dậy, trường kiếm sau lưng tự động ra khỏi vỏ, trong chớp mắt đã chia ra thành hàng tỷ kiếm quang, khiến trong tai tất cả mọi người vang lên tiếng kiếm ngân vang to rõ,
Đảo mắt một cái mà kiếm quang của Cổ Hoàng đã bị chém ra.
Đám người nhìn về phía Kiếm Thần, nước mắt lưng tròng.
"Không hổ là Kiếm Thần, vô địch!" Các tu hành giả xuất tán thưởng từ nội tâm.
"Xem ra không giết các ngươi là không thể phá hư thế giới này, kiệt kiệt kiệt!" Cổ Hoàng càng điên cuồng, mặt đen tối trong cơ thể triệt để ngăn chặn ý thức thiên đạo của Cổ Hoàng giới, chấp chưởng thân thể này.
"Lăng Dược Chi Kiếm!"
Hai tay Cổ Hoàng bày ra thế Kình Thiên, trên người có vô số ngọn lửa màu tím bốc lên, hóa thành một kiếm quang lôi quang vạn trượng, hung hăng bổ về phía Kiếm Thân.
"Kiếm đạo vạn cổi"
Kiếm Thần không chân chờ mà hai tay nắm kiếm quyết, trường kiếm sau lưng chém ra một kiếm khí kéo dài vạn dặm, va chạm với kiếm quang của Cổ Hoàng trong tinh không. OanhI |
Sức mạnh của hai bên tương đương nhau.
"Ba đánh một, ưu thế thuộc về bên ta." Kiếm Thần lập tức phân tích ra chiến lực của Cổ Hoàng.
"Nếu đã vậy thì hôm nay là lúc trấn áp Cổ Hoàng đen tối, chư vị, ra tay đi!" Linh Tôn đứng bên người Bá Hoàng để phòng ông ta bị thương.
"Nam nhân sao có thể trốn ở sau nữ nhân?" Bá Hoàng tiến lên một bước, chặn Linh Tôn ở phía sau.
"Đừng lên đằng trước vướng bận!" Linh Tôn đập một tay vào trán Bá Hoàng, ném ông ta đến sau lưng,'Lúc nào rồi mà còn làm ra vẻ!"
Bá Hoàng lập tức lúng túng gãi đầu một cái.
"Đừng ve vãn đánh yêu nữa, ra tay đi!" Lôi Đế giơ hai tay lên cao, toàn thân không ngừng đánh ra lôi đình, khiến cho mảng lớn tinh không sấm chớp mưa bão, gia trì cho bản thân.
Chát-!
Một lôi quang đáng sợ đánh xuống, khiến toàn thân Cổ Hoàng cháy đen, bay ngược ra ngoài.
Kendgl
Kiếm Thần nhân cơ hội phát động tiến công, một kiếm bổ lên người Cổ Hoàng, khiến toàn thân ông ta nứt ra, có tiên huyết màu đỏ tím chảy tràn, hòa tan hư không.
Xetl
Linh Tôn lập tức xuất thủ, quang huy ánh trăng chiếu rọi, khiến huyết dịch của Cổ Hoàng cấp tốc khô cạn, ý thức trong cơ thể chấn động kịch liệt, như muốn tách rời với thân thể.
"A al!" Cổ Hoàng ôm đầu kêu đau, trong mắt tràn đầy oán độc và điên cuồng, thân thể run rẩy kịch liệt, triệt để kích phát tiềm lực đáng sợ trong cơ thể.
OanhI
Ông ta đột nhiên dang rộng hai tay, lôi quang kinh khủng, kiếm khí, gió lốc ánh trăng cùng tràn ra khỏi thân thể, hóa thành sóng xung kích đáng sợ, mạnh như Lôi Đế, Kiếm Thần, Linh Tôn, Bá Hoàng, Diệp Phong cũng bị đánh bay ra ngoài.
"Phốc!" Lôi Đế, Kiếm Thần, Linh Tôn cùng nôn ra máu.
Toàn thân Bá Hoàng nứt toạc rồi sụp đổ, khí tức sinh mệnh trên người dân dần yếu bớt, mà Diệp Phong thì cả người tán loạn, tiếp theo lại nhanh chóng tụ lại.
"Người này rất khó đối phó." Diệp Phong vỗ một tay lên người Bá Hoàng, rót sức mạnh sinh mệnh vào để chữa thương cho ông ta.
"Kiệt kiệt kiệt!" Cổ Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Phong, sắc mặt ngạo nghễ,'Các ngươi tấn công ta đều bị bắn ngược lại cho các ngươi, đây chính là đạo của ta, pháp của ta, các ngươi có thể làm gì được ta?
Sắc mặt Linh Tôn, Lôi Đế, Kiếm Thần cùng trở nên âm trầm, bọn họ thật sự không ngờ tới điều này.
Bá Hoàng lộ ra vẻ mặt sầu khổ.
Chỉ có Diệp Phong phát huy sức mạnh của đôi mắt đến mức lớn nhất, dựa vào Động Sát chi Nhãn và Giải Mật Chi Nhãn hòa nhập trong thân thể mình để phân tích sơ hở của Cổ Hoàng.
"Không có sơ hởi" Một lát sau, Diệp Phong kinh ngạc.
Thật ra Cổ Hoàng có sơ hở, nhưng sơ hở này là có thể bị người ta đánh bị thương, nhưng ông ta lại có thể dựa vào đạo pháp của mình để tiếp nhận tổn thương rồi trả ngược trở lại để phản công đối thủ. Trong quá trình này, Cổ Hoàng cũng bị thương.
Cho nên nói một cách nghiêm khắc thì đây là một phương thức thô bạo để liều mạng với đối phương.
Phá giải? Cơ bản rất khó giải!
"Các vị tiền bối, mọi người cho dù đánh người này, chuyện chữa thương thì giao cho ta."
Diệp Phong giơ cao hai tay, lòng bàn tay có sinh mệnh bản nguyên màu xanh đậm ngưng tụ, đủ để những cường giả đỉnh cấp như Linh Tôn, Lôi Đế, Kiếm Thần khôi phục.
"Được!" Ba vị cường giả đỉnh cấp đã hiểu ý đồ của Diệp Phong.
"Vậy ta giết ngươi trước!" Cổ Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Phong, biết rõ đạo lý đánh đoàn đội thì phải giết vú em trước, ông ta đánh một chưởng xuống đã làm Diệp Phong nổ tung.
Nhưng cùng lúc đó, bốn người khác cùng ra tay, lôi quang, kiếm quang, quyền ảnh, gió lốc ánh trăng đồng loạt soi sáng toàn bộ tinh không, đánh cho Cổ Hoàng phun máu òng ọc, trên người mấp mô, toàn thân chật vật.