Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1762 - Chương 2017: Phong Tỏa Của Lăng Thiên Đế (Tt)

Chương 2017: Phong tỏa của Lăng Thiên Đế (tt) Chương 2017: Phong tỏa của Lăng Thiên Đế (tt)Chương 2017: Phong tỏa của Lăng Thiên Đế (tt)

"Lăng Thiên Đất"

Kim Đao Tiên Đế và Nho Đạo Tiên Đế nhìn thấy bóng dáng này, đầu tiên hơi ngẩn ra, kế đó mới nhận thức được không đúng.

Chỉ thấy Lăng Thiên Đế vung phất trần một cái, tất cả Cự Ma đều bị vỡ nát, biến thành một mảnh tro bụi rơi vào dãy núi này, làm cho đất đai càng thêm phì nhiêu.

Lúc này, một viên thiên thạch từ trên trời giáng xuống.

Nó chuẩn xác đánh vào hang động, nghiền những Cự Ma ở trong đang muốn bò ra ngoài nát bấy.

Hiển nhiên, tất cả Cự Ma đều đã đền tội.

Lăng Thiên Đế làm xong tất cả những việc này rồi lại phiêu phiêu lướt đi, chỉ lưu lại cho đám người một cái bóng lưng cao thâm khó lường.

"Mẹ kiếp!"

Kim Đao Tiên Đế và Nho Đạo Tiên Đế không nhịn được chửi ầm lên, tức đến giậm chân, cảm thấy Lăng Thiên Đế đang xen vào việc của người khác. Hơn nữa đối phương xuất hiện thật trùng hợp!

Giống như là cố ý!

"Không nên hoảng, chúng ta có thể đến những Tiên Vực khác. Ta cũng không tin Lăng Thiên Đế rảnh rỗi như vậy, mỗi ngày đều đều nhìn chằm chằm chúng ta, ngươi nói có đúng không?" Kim Đao Tiên Đế siết chặt tay thành quyền nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện Nho Đạo Tiên Đế đã biến mất.

Một khắc sau, Kim Đao Tiên Đế cảm giác cái thân thể mà mình đoạt xá này bắt đầu tán loạn, giống như là bị loại bỏ pháp tắc, trong nháy mắt tan biến không còn dấu tích.

"Chuyện gì xảy ra?"

Tại một tòa Kim Sắc Tiên Điện ở Tiên Giới, bản thể của Kim Đao Tiên Đế và Nho Đạo Tiên Đế đồng thời mở mắt. Cả hai đối mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ tức giận trong mắt đối phương:

"Là Lăng Thiên Đế giở trò quỷ!"

"Lão già này, vậy mà lại thiết lập lá chắn pháp tắc kỳ lạ ở tất cả Tiên Vực bên ngoài Tiên Giới, một khi chúng ta điều động hóa thân pháp tắc hạ giới thì sẽ bị loại bỏ pháp tắc, tiến tới tan vỡ."

"Thế chẳng phải có nghĩa là chúng ta không có cách nào sắp xếp hạ giới được sao?"

"Đúng thế”

"Tên Lăng Thiên Đế đáng chết này!"

Kim Đao Tiên Đế và Nho Đạo Tiên Đế hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bởi vì Lăng Thiên Đế thực sự quá mạnh nên bọn họ cơ bản không dám cứng chọi cứng với đối phương.

"Bây giờ nên làm gì?”

"Rau trộn đi!"

"Lực Tín Ngưỡng của chúng ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi, chỉ có thể tự mình xây dựng ở Tiểu Thế Giới, bôi dưỡng một đám tu hành giả đê tiện bên trong thế giới, để cho bọn chúng cung cấp chút lực Tín Ngưỡng ít ỏi cho cho chúng ta."

"Cũng chỉ có thể làm như vậy."

Hai người rất là bực bội.

Đến cảnh giới này của bọn họ, xây dựng Tiểu Thế Giới cơ bản không phải là việc gì khó. Vấn đề nằm ở chỗ, trong Tiểu Thế Giới của bọn họ không có nhiều sinh linh như vậy.

Bọn họ chỉ có thể không ngừng bồi dưỡng nhiều Tiểu Thế Giới hơn, nuôi người ở bên trong, sau khi phát triển qua ngàn năm thậm chí là cả vạn năm mới thỏa mãn điều kiện thu tín đồ.

Làm như vậy vừa tốn thời gian vừa phí sức.

"Lăng Thiên Đế, chúng ta nhớ kỹ ngươi rồi! Lần sao lúc ra mắt Vô Đạo Tôn Giả nhất định sẽ khiến ngươi phải đau khổi"

Hai người nhỏ giọng mắng.

Trên bầu trời.

Lăng Thiên Đế lằng lặng quan sát hai vị Tiên Đế đang tức đến giậm chân, giữa hai đầu lông mày không hề có chút dao động sợ hãi nào. Trong đầu vọng lại cái tên "Vô Đạo Tôn Giả" này, trong mắt đột nhiên lướt qua vẻ kiêng ky.

Vút!

Lăng Thiên Đế lẩn vào hư không, biến mất không thấy.

Thế giới tinh không.

Càng ngày càng có nhiều tu hành giả tập trung ở Tiểu Tiên Giới sâu trong lòng đất, vây quanh vị trí bình chướng phong ấn Thi Tôn, giống như là đang nhìn con khỉ ở trong.

"Nhìn đi, đây chính là Thi Tôn. Ta nói cho ngươi biết, lão ta thật sự là rất hung ác, mấy trăm vạn năm trước đã từng là kẻ đầu sỏ khiến cho Tiên giới hỗn loạn."

"Coi đi, móng vuốt của Thi Tôn rất sắc bén."

Rất nhiều tu hành giả đang bàn luận sôi nổi.

Thi Tôn nghe những lời đàm tiếu này, giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng do cách lá chắn bảo vệ nên lão ta không cách nào làm người bên ngoài bị thương được, đành phải trốn vào bên trong quan tài.

"Cút cả cho tal"

Sau một lúc lâu, tiếng chửi chấn điếc cả tai của Thi Tôn truyền ra, dọa cho chúng tiên sợ hãi liên tục lùi lại.

“Quá đáng sợi"

Chúng tiên có thể cảm giác được áp lực cực lớn từ trong tiếng hét của Thi Tôn, cảm giác như thần hồn run rẩy dữ dội, tim đập nhanh. Mọi người rối rít nhượng bộ lui binh.

Nhưng rất nhanh đã có một vị Tiên Đế lên tiếng: "Các ngươi sợ cái gì, sao lại không dám cứng rắn với Thi Tôn chứ? Lão ta cùng lắm chỉ là một con thú bị nhốt, bản thân chỉ là chuẩn Tiên Đế nhất trọng mà thôi, cần gì phải sợ?"

Mọi người nghe vậy, ai nấy đều lấy lại tinh thần.

"Đúng vậy, Thi Tôn chính là một con cọp không răng, ai cũng có thể bắt nạt một phen, không cần phải hoảng."

"Thi Tôn, mau ra đây kể chuyện xưa cho chúng ta nào."

"Thi Tôn, đừng có trốn!"

Lá gan của chúng tiên lại lớn lên.

Trong quan tài, Thi Tôn bịt tai, không muốn nghe lời đàm tiếu của đám người này. Nếu như có thể, lão ta thật sự muốn giết ra ngoài, nuốt chửng lũ tiên nhân kia.

Trong Tiên giới. Theo thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều người biết được chân tướng năm đó, hơn mười vị Tiên Đế bị lên án, bao gồm cả Kim Đao Tiên Đế và Nho Đạo Tiên Đế.

Hệ thống tín ngưỡng của bọn họ gần như hoàn toàn sụp đổ, nhưng do bọn họ e ngại Lăng Thiên Đế thân bí khó lường nên cho dù có bị đánh nát răng cũng phải nuốt xuống bụng, cơ bản là không dám nổi giận.

Phiêu Miểu tông.

Diệp Phong xem hình ảnh mà Lăng Thiên Đế truyền về, thấy quá trình Kim Đao Tiên Đế và Nho Đạo Tiên Đế thiết lập bị phá hư, tâm trạng cực tốt.

"Lăng Thiên Đế làm việc đúng là rất đáng tin."

Diệp Phong vừa nói vừa nhìn sang Bắc Đế Tinh, nơi đó đang tập trung một đám Bán Tiên, thiên kiêu cấp Thiên Đế, đang muốn thông qua vết nứt không gian tiến vào Hư Vô giới.

"Chuyện ta vô địch đã không thể giấu được..."

Diệp Phong lẩm bẩm.
Bình Luận (0)
Comment