Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1764 - Chương 2019: Giải Trừ Thời Gian Nguyền Rủa

Chương 2019: Giải trừ thời gian nguyền rủa Chương 2019: Giải trừ thời gian nguyền rủaChương 2019: Giải trừ thời gian nguyền rủa

"Tôn Giả đại nhân, có biến..."

Kim Đao Tiên Đế vội vàng lôi tất cả những chuyện lớn đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây ra, sau cùng mới nhắc đến chuyện Diệp Phong là một vị vô địch Chí Tôn cuối cùng.

"Diệp Phong? Hắn chưa chết sao?" Giọng nói đầy vẻ không thể tin nổi của Vô Đạo Tôn Giả vang lên: "Không thể nào, lần trước bản tôn đã nguyền rủa hắn... các ngươi đi xuống trước đi!"

Lời này khiến cho trên mặt Kim Đao Tiên Đế và Nho Đạo Tiên Đế đầy vẻ nghi ngờ: Lẽ nào trước đây Vô Đạo Tôn Giả đã ra tay với Diệp Phong rồi?

Mặc dù nghi ngờ nhưng hai người vẫn mau chóng rời đi.

Ở một địa phương xa xôi bất tận.

Một đôi mắt âm lãnh từ từ mở ra, bảng Vô Địch Chí Tôn rơi xuống trước mặt. Vô Đạo Tôn Giả nhìn một chữ "giết" màu vàng vô cùng bắt mắt ở tên Diệp Phong, trong mắt đầy vẻ khó tin:

“Quái lạt"

"Lần trước bản tôn đã ra tay rồi, vì sao đã qua lâu như vậy mà Diệp Phong vẫn chưa chết?"

"Thôi, giết lại lân nữa vậy!"

Vô Đạo Tôn Giả lấy ra một cây bút lông bảy màu, sát ý cực kỳ khủng bố tản ra. Ông ta viết tên của Diệp Phong vào trong hư không, kế đó vẽ một lằn ngang lên.

Cái lần này giống như một cái lưỡi đao sắc bén.

Nó tản ra sát ý băng lãnh vô biên, thấm vào tên của Diệp Phong, đủ để xuyên qua thời không giết chết kẻ địch!

Phiêu Miểu tông.

Diệp Phong đột nhiên mở to mắt, có cảm giác chẳng lành. Hắn vội vàng đứng phắt dậy, nhìn ra bốn phía.

Âm ầm!

Ở chỗ sâu trên bầu trời đột nhiên có tiếng sấm nổ vang dội.

Một tia sét màu vàng kim nhạt không có căn cứ xuất hiện, thôn phệ lực lượng tam giới. Nó không ngừng áp súc, mãi cho đến khi trở thành một thanh kiếm sắc bén rực rỡ màu vàng kim, cho dù đang ở khoảng cách rất xa cũng khiến cho trái tim vô số cường giả đập nhanh.

"Tới giết ta sao?"

Diệp Phong nhướng mày, để tránh làm ảnh hưởng đến tông môn, hắn cấp tốc vượt ngang hư không, đi vào tinh vực trung tâm của thế giới tinh không.

Nơi này bốn bề vắng lặng, rất an toàn.

Các cường giả Tam Thiên Giới, Linh Tôn, Bá Hoàng, Lôi Đế, Kiếm Thần, tất cả đều cảm giác được khí tức đáng sợ đến từ thế giới tinh không, xôn xao nhìn qua:"

"Đó là thứ gì vậy?”

"Hình như rất kinh khủng, ngay cả ta cũng không đỡ nổi."

"Đó là Hỗn Độn Nguyên Thủy Tổ Lôi áp súc thành kiếm! Lẽ nào... là vũ trụ tính ra tay với Diệp phong sao?"

"Sao lại thế này?" Bốn người lần lượt mở miệng, không rõ nguyên do. Bọn họ rất muốn ra tay hỗ trợ Diệp phong, nhưng thanh kiếm này rất khủng bố, một khi ra tay thì ngay cả bọn họ cũng phải chết.

Tiên giới.

Lăng Thiên Đế đi ra khỏi đạo quán cổ xưa, giẫm lên trên con đường nhỏ lát đá cuội, nhìn về phía thế giới tinh không, giữa hai đầu lông mày toát ra ý lạnh.

"Người nọ lại ra tay rồi. Chỉ tiếc rằng bây giờ ta không có cách nào xuất hiện được, trận chiến này chỉ có thể dựa vào bản thân Diệp Phong mà thôi."

Lăng Thiên Đế lắc đầu thở dài.

Thế giới tinh không.

Chân Diệp Phong đạp lên tinh hà, đỉnh đầu có hào quang, hai tay châm chậm giơ lên. Lòng bàn tay có ánh sáng hủy diệt hình tròn ngưng tụ, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

Tại vùng đất xa xăm bất tận, Vô Đạo Tôn Giả câm bút bảy màu trên tay, nhìn vào màn sáng ở trước mặt, trong đó đang hiển thị chỉ tiết hình ảnh khu vực nơi Diệp Phong đang ở.

"Chết đi!"

Vô Đạo Tôn Giả hừ lạnh một tiếng.

Thanh kiếm sắc bén màu vàng kim do Hỗn Độn Nguyên Thủy Tổ Lôi ngưng tụ thành kia lập tức chém xuống. Mà Diệp Phong cũng không nhàn rỗi, hai tay hợp lại tập trung lực lượng, giống như một thanh kiếm sắc bén, hung hăng bổ tới thanh kiếm sắc bén màu vàng kim.

Âm!

Thanh kiếm sắc của Diệp Phong chỉ kiên trì được trong nháy mắt đã bị thanh kiếm sắc bén màu vàng kim chẻ ra. Ngay sau đó, lồng ngực Diệp Phong bị xuyên thủng, thân thể lập tức hóa thành bột mịn.

"Hừ, yếu như con kiến hôi."

Vô Đạo Tôn Giả chứng kiến cảnh này xong mới buông bút bảy màu trong tay xuống, khóe môi nhấch lên thành một nụ cười: "Vô địch Chí Tôn cuối cùng đã bỏ mạng, từ nay về sau bản tôn đã có thể không lo không nghĩ... Hả, chuyện gì xảy ra?"

Thế giới tinh không.

Vô số hạt căn bản đang tập hợp lại hướng về trung tâm, một lân nữa biến thành cơ thể Diệp Phong, nhìn qua không hề khác biệt trước đó.

"Còn chưa chết à?" Vô Đạo Tôn Giả giật mình: "Đúng vậy, tên này có thể sống được đến tận bây giờ, chắc ăn là có một loại thủ đoạn cực kỳ cường đại nào đó, không thể nào chết dễ như vậy được. Nhưng như vậy cũng tốt, có thể chơi với hắn một lát."

Ông ta cầm bút bảy màu lên, lần nữa viết xuống một chữ "giết" màu vàng kim nổi bật.

Thế giới tinh không.

Diệp Phong phát hiện, sau khi thanh kiếm sắc bén màu vàng kia chém qua mình thì tự động tiêu tán.

Tuy vậy nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn không biến mất.

Âm ầm...

Trên trời lại có Nguyên Thủy Tổ Lôi hội tụ, hóa thành một thanh kiếm sắc bén màu vàng kim, nhắm thẳng tới Diệp Phong.

"Còn chưa xong nhỉ?" Diệp Phong bất đắc dĩ dang hai tay ra.

Lần này hắn cứ thế đứng yên tại chỗ, không hề ngăn cản mà đưa tay trái ra, quay vê hướng thanh kiếm sắc bén kia làm động tác ngoắc ngón tay. Sau đó hắn duỗi tay phải ra, châm chậm giơ ngón giữa lên.

"Khốn nạn!" Vô Đạo Tôn Giả sao có thể không biết cái động tác tay thông dụng của vũ trụ này. Ông ta hét lên một tiếng, thanh lợi kiếm sắc bén kia nhanh chóng chém xuống, chém nát Diệp Phong.

Nhưng thân thể Diệp Phong lại lần nữa ngưng tụ.

Nhìn xem, lông tóc không hề bị tổn thương.

"Sao lại thế này?" Ánh mắt Vô Đạo Tôn Giả cứng lại, không ra tay tiếp mà cầm bút bảy màu trong tay lên, viết xuống bàn hai chữ "tại sao'.

Một lát sau, phụ cận bắt đầu có ý thức vũ trụ Hỗn Độn truyền tới, dân dần ngưng tụ thành một hàng chữ: Thời gian nguyên rủa.
Bình Luận (0)
Comment