Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1797 - Chương 2052: Vị Thiên Tôn Cuối Cùng

Chương 2052: Vị Thiên Tôn cuối cùng Chương 2052: Vị Thiên Tôn cuối cùngChương 2052: Vị Thiên Tôn cuối cùng

"Nhưng cho dù ả không ra được thì vẫn có thể mê hoặc tu hành giả khác ở khoảng cách xa, sau đó cắt nuốt họ, là một mầm họa." Lôi Đế Hậu sợ hãi không thôi.

Diệp Phong nhìn xung quanh, sau đó đi đến phía sau thần miếu, phát hiện nơi đó xuất hiện một ngọn núi, thổi một hơi liền lộ ra từng đống thi cốt bị tro bụi vùi lấp.

Nhìn qua đã cao tới vài trăm mét! Vậy ả đã cắt nuốt bao nhiêu vạn sinh linhI

Thấy cảnh này, Lôi Đế cũng hít sâu một hơi, nghẹn họng nhìn trân trối, nói: "Đáng sợi"

Lữ Hà tôn giả cười nói: "Những kẻ này không chịu được sự mê hoặc của bản tôn, bị lừa đến đây chứng tỏ tâm trí của chúng không kiên, đã định sẵn không trở thành Thiên Tôn được. Bị ta cắt nuốt toàn bộ sức mạnh cũng là đáng đời."

Lôi Đế cả giận nói: "Ý ngươi là ta cũng không có tiềm chất trở thành Thiên Tôn?"

Lữ Hà tôn giả cười khẩy và nói: "Tâm trí của ngươi còn không tệ, xem như kiên định, đáng tiếc thiếu một chút."

Nghe vậy, Lôi Đế có phần bị đả kích.

Diệp Phong võ võ bả vai Lôi Đế và nói: "Tiên bối, đừng nghe lão phụ nhân này ăn nói linh tinh, có thể trở thành Thiên Tôn hay không không phải do ả định đoạt."

"Cũng đúng!" Dù sao Lôi Đế cũng là Bách Kiếp cảnh ba mươi ba tầng, tâm chí kiên định, rất nhanh đã khôi phục đạo tâm.

Diệp Phong đi đến phía dưới ngọn núi xương đó.

Ở chỗ này, hắn nhìn thấy vô số nhẫn trữ vật, rất nhiều cái đã hủ hóa, trở thành phế phẩm, nhưng cũng có một phần còn có thể sử dụng, phải tranh thủ mở ra.

Rất nhanh, hắn thu hoạch được tương đối khá.

Hễ là nhẫn trữ vật còn có thể mở ra thì đều là chí bảo nhân vật cấp Tiên Đế để lại, trong đó ẩn chứa cảm ngộ pháp tắc và các loại thân thông của họ, còn có các loại thánh dược linh chủng hiện tại đã biệt tích.

"Kiếm bộn rồi!"

Diệp Phong cất kỹ những thứ này, đặt vào Tiểu Vũ Trụ, dùng một ngôi sao riêng biệt để bồi dưỡng những linh chủng và cất giữ những kinh văn thượng cổ này.

"Ta thấy được lôi pháp!" Lôi Đế nhặt một chiếc nhãn trữ vật lên và tìm được một bản kinh thư từ trong đó, nói giảng thuật vê pháp tắc lôi đình đồng căn đồng nguyên với ông ta.

Lôi Đế lập tức khoanh chân tu hành.

Thân là cường giả tu hành đỉnh cao, ông ta đã sớm luyện thành bản lĩnh có thể tu hành tùy thời tùy chỗ.

Diệp Phong tiếp tục tìm kiếm trong những hài cốt này, thu hoạch được càng nhiều bảo vật, cuối cùng mới tách ra mai táng những hài cốt đó, tổng cộng lên đến trăm vạn ngôi mộ.

Từ trên cao nhìn xuống có thể phát hiện xung quanh thần miếu vây quanh từng vòng lại từng vòng mộ phần mới tinh, đều là một người Diệp Phong dựng nên.

"Một chút thi cốt thôi, cân gì thật tình như thế, một mồi lửa thiêu hủy sạch không phải tốt hơn sao?" Lữ Hà tôn giả cười nhạo.

"Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, ta sẽ không áp đặt ngươi, nhưng đối v cá nhân ta thì ta thích xuống mồ an nghỉ, tất nhiên sẽ mai táng họ." Diệp Phong khoanh chân bên người Lôi Đế, quan sát thân miếu.

"Tiểu tử, thả ta ra, ta có thể song tu với ngươi nha! Tỷ tỷ này chính là Tiên Đế tâng bốn mươi lăm, một khi song tu với ta thì có thể cộng minh với pháp tắc, tiến vào trạng thái ngộ đạo càng nhanh hơn." Lữ Hà tôn giả bắt đầu dụ hoặc.

Diệp Phong không hề bị lay động, nói: "Tỷ tỷ? Ngươi cũng sống hơn một tỷ năm, cũng đủ làm tổ tông tổ tông tổ tổ tông của ta, thật là chẳng biết xấu hổ."

"Làm càn!" Lữ Hà tôn giả giận tím mặt, ghét nhất là có người nói ả già, bởi vì ả thật sự rất già.

"Ta rất hiếu kì, trong thời đại của các ngươi, cuối cùng là ai trở thành Thiên Tôn?" Diệp Phong hỏi.

"Đó là một nữ nhân xấu hơn ta một chút, cụ thể tên là gì thì ta không biết, ta chỉ biết phong hào của người này là Ngự Linh Thiên Tôn." Lữ Hà tôn giả nói.

"Ngươi bị nàng trấn áp?" Diệp Phong hỏi.

"Nếu vậy thì tốt rồi." Lữ Hà tôn giả thở dài: "Người này là thiên tài kinh diễm nhất thời đại kia, tu luyện ba ngàn năm đã từ một phàm thai trở thành Thiên Tôn, thua dưới tay nàng cũng không có gì."

"Vị Thiên Tôn cuối cùng lại là nữ tử kinh tài tuyệt diễm như thế!" Diệp Phong kinh ngạc.

Lốp bốp!

Toàn thân Lôi Đế đang ngộ đạo bốc lên lôi quang, gần đó đều là lôi đình, nhìn có vẻ không lớn, nhưng lôi quang nào trong đó cũng có thể nhẹ nhàng đánh nát cả hư không.

Đó là pháp tắc lôi đình!

"Ôi nha, tư chất của tiểu bối này không tệ lắm, sắp đột phá tầng ba mươi bốn, đến lúc đó lại cắt nuốt hắn thì hẳn có thể giúp bản tôn khôi phục không ít nguyên khí." Lữ Hà tôn giả cười gần, cảm thấy rất chờ mong.

Thế giới tinh không, gần như tất cả âm mưu gia đều cảm ứng được pháp tắc áp chế đến từ sâu trong Tam Thiên giới.

"Có người đang đột phá tâng ba mươi bốn?"

"Lần này đến phiên ai đi ngăn cản?"

"Để cho ta đi cho!"

Đám âm mưu gia phái chủ chiến thương thảo, rất nhanh liên có một làn khói đen bay ra từ tinh hệ Bắc Cực, hóa thành một bóng người màu đen bay về phía nơi xa.

"Có bóng đen sắp tới." Diệp Phong nhìn lên bầu trời, vẻ mặt nghiêm túc.

"Bóng đen? bóng đen gì?" Lữ Hà tôn giả mờ mịt, nhịn không được hỏi.

"Đó là một đám âm mưu gia, sau khi đột phá tâng ba mươi bốn thì luôn trốn phía sau màn, một khi có tu hành giả tiếp theo thử đột phá tâng ba mươi bốn thì chúng sẽ hiện thân ngăn cản." Diệp Phong giải thích: "Thế nào, thời đại các ngươi không có loại người này?"

Nói xong, hắn lại nói về chuyện sau khi đột phá tâng ba mươi bốn thì sẽ gặp phải pháp tắc áp chế, dẫn đến khó mà đột phá, khiến Lữ Hà tôn giả mở to hai mắt nhìn.

"Còn có loại người này?" Lữ Hà tôn giả cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Vào niên đại của chúng ta, mặc kệ có bao nhiêu người đột phá trên tâng ba mươi bốn trở lên cũng không thể áp chế người khác thành đạo, sao hiện tại lại như vậy? Chẳng lẽ là thời đại thay đổi?"
Bình Luận (0)
Comment