Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1805 - Chương 2060: Thượng Cổ Long Đình Khôi Phục

Chương 2060: Thượng Cổ Long Đình khôi phục Chương 2060: Thượng Cổ Long Đình khôi phụcChương 2060: Thượng Cổ Long Đình khôi phục

"Ta còn nghe nói tu vi của Lữ Thiên Tôn là Tiên Đế trên tâng tám mươi, trong tam giới bây giờ, ông ta cũng là cường giả siêu cấp được ghi tên vào năm vị trí đứng đầu."

"Lợi hại như vậy?”

Tin tức tương tự trong truyền ra tất cả thế lực lớn tạo nên làn sóng bàn tán mãnh liệt, khiến vô số người chạy đến Thượng Cổ Long Đình, chuẩn bị lập tức gia nhập vào đó.

Nửa ngày sau, giọng nói của Lữ Thiên Tôn truyền ra từ Thượng Cổ Long Đình, cả Lôi Vô Đạo và người hộ đạo của ông ta ở mảnh đất xa xa xôi vô tận cũng nghe thấy rõ ràng.

"Chư vị đạo hữu! Ta là Lữ Thiên Tôn. Hôm nay ta thành tâm mời chư vị đạo hữu đến Thượng Cổ Long Đình vào ba ngày sau để tham gia yến hội bản tôn đã cẩn thận chuẩn bị."

"Một chút tâm ý, mong chư vị quang lâm."

Không phải ai cũng nghe thấy được giọng nói này, mà là tu hành giả trên Tiên Đế mới có tư cách nghe được, nhao nhao kinh ngạc nhìn về phía vị trí của Thượng Cổ Long Đình.

“Thịnh hội?”

“Thú vị.'

Người nghe thấy đều là cường giả cấp Tiên Đế, có người không muốn, nhưng vì thực lực của Lữ Thiên Tôn quả thực quá kinh khủng nên không thể không đi.

Cho dù là những âm mưu gia phái chủ chiến và chủ hòa nấp trong tinh hệ Bắc Cực, giờ phút này cũng không thể không rời khỏi nơi bế quan.

"Lữ Thiên Tôn đã mời, không thể không đi!"

"Người này có thể truyền âm cho chúng ta chứng minh là biết chúng ta tồn tại, cũng biết tọa độ cụ thể, không đi sẽ đắc tội người này."

Người của tất cả thế lực lớn đều rất bất đắc dĩ.

Ở mảnh đất xa xôi vô tận, Lôi Vô Đạo nhìn về phía người hộ đạo bên cạnh, sắc mặt âm trầm mà hỏi: "Chúng ta cũng phải đi?"

"Không đi không được." Người hộ đạo thở dài.

"Người này mạnh như vậy sao, cả ngươi cũng cảm thấy không thể đánh chết?" Vô Đạo Tôn Giả Lôi Vô Đạo giật mình, thậm chí khó mà tin được.

"Ta đánh giá thấp người này, hắn bị nhốt nhiều năm như vậy mà vẫn có thể tu luyện trong tháp, vừa xuất quan thực lực đã tăng vọt." Người hộ đạo cắn răng, rất không cam tâm bị Lữ Thiên Tôn bỏ lại đằng sau.

"Nếu đã như vậy, vậy đi thôi!" Lôi Vô Đạo nắm chặt nắm đấm: "Ta cũng muốn xem xem tương lai những ai sẽ cạnh tranh vị trí Thiên Tôn với ta.'

"Diệp Phong nhất định là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, dù sao người này cũng là Vô Địch Chí Tôn." Người hộ đạo nói.

"Chỉ là Diệp Phong, chẳng lẽ chỉ có hắn là Vô Địch Chí Tôn sao? Ta không phải à?" Lôi Vô Đạo cười, trên mặt tràn đây vẻ khinh thường.

Người hộ đạo không nói thêm gì nữa.

Ở Phiếu Miểu tông, Diệp Phong ngồi trên bảo tọa tông chủ, ngẫm nghĩ rồi nói với hai vị cường giả cấp Tiên Đế bên cạnh là Hồ Phi Phi và Tịch Diệt Tiên Đế: "Qua mấy ngày nữa đi đến Thượng Cổ Long Đình với ta, hẳn thịnh hội lần này sẽ rất thú vị”

Ba ngày sau, trong Thượng Cổ Long Đình đã giăng đèn kết hoa.

Diệp Phong, Hồ Phi Phi, Tịch Diệt Tiên Đế cùng đi đến đây, đáp xuống mặt đất, lập tức có vài vị Tiên Tôn tới nghênh đón, nhiệt tình không thôi.

"Các ngươi tránh ra, để ta tới chiêu đãi ba vị khách nhân này." Lữ Hà tôn giả đẩy mấy vị Tiên Tôn kia ra, chắp hai tay sau lưng đứng trước mặt Diệp Phong, cười khanh khách và nói: "Diệp chưởng môn, gần đây khỏe chứ."

"Rất khỏe." Diệp Phong nói.

Lữ Hà tôn giả nói: "Vậy thì tốt, không biết khi nào ngươi song tu với ta, yên tâm, ta sẽ không hút khô ngươi."

Diệp Phong lập tức mặt đen lại.

"Nữ nhi, không được càn rỡt" giọng của Lữ Thiên Tôn truyền đến từ sâu trong Thượng Cổ Long Đình, nhưng ông ta lại không hiện thân, mà chỉ ngồi ngay ngắn trên đế vị.

"Thật không thú vị!" Lữ Hà tôn giả đành lắc lắc eo thon dẫn đoàn người Diệp Phong đến hội trường chính, ngồi trên một bình đài lơ lửng.

Lúc này lần lượt có tu hành giả khác đi vào.

Diệp Phong nhìn sang.

Toàn bộ Tiên Đế bọn Tiên Giới Thiên Tàm Tiên Đế đều đến, tổng số nhiều đến tám mươi vị, khí tức hoặc cao hoặc thấp, đều là chân thân giáng lâm, không che lấp giấu giếm.

"Diệp chưởng môn, từ khi chia tay đến giờ ngươi vẫn khỏe chứ." Thiên Tàm Tiên Đế cách không chắp tay với Diệp Phong, lên tiếng chào hỏi.

"Khỏe." Diệp Phong gật đầu.

Lúc này, hơn mười vị cường giả Bách Kiếp cảnh đến từ Tam Thiên giới như Lôi Đế, Kiếm Thần, Linh Tôn, Bá Hoàng, Nam Thiên Kiếm Hoàng, Thập Phương Thánh Đế đều đến, phần lớn đều mang đến cho Diệp Phong một cảm giác xa lạ, trước đây chưa bao giờ thấy qua.

"Trước đó mười lăm người đứng đầu trên thần bảng sức mạnh đều là Bách Kiếp cảnh, nhưng từ khi bọn người Minh Đế, Thôn Thiên Ma Đế, Thiên Tộc Thánh Tôn ngã xuống thì không có nhiều Bách Kiếp cảnh như vậy mới đúng. Có lẽ có người ẩn núp nhiều năm, rốt cục cũng đột phá đến Bách Kiếp cảnh." Trong lòng Diệp Phong suy đoán như vậy.

Lúc này, một đoàn người mặc hắc bào quỷ dị tiến vào Thượng Cổ Long Đình, ai cũng phóng thích ra khí tức quái lạ làm người ta tim đập nhanh.

"Âm mưu gial"

“Có hơn mười người!"

Bọn người Kiếm Thần, Lôi Đế nhìn vào mấy chục bóng dáng này, phát hiện họ chia thành hai phe cánh rõ ràng, đều có hai ba mươi người.

"Là phái chủ chiến và phái chủ hòa." Diệp Phong lẩm bẩm rồi nhìn về hướng bóng dáng xinh đẹp nào đó, đối mặt với đôi mắt ẩn sau tấm lụa đen của đối phương.

Người kia là Long Quân Tâm.

Lúc này, Diệp Phong phát hiện mình bị một ánh mắt quỷ dị nào đó để mắt tới, toàn thân không thoải mái, vội vàng nhìn sang thì phát hiện là một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi, như có thâm cừu đại hận với mình. "Là hắn!" Sắc mặt Diệp Phong lạnh xuống.

Trước đây hắn để lộ ra « Đạo Kinh » trong tinh không làm đám âm mưu gia chú ý, một âm mưu gia trong đó hóa thân thành bóng đến xuất thủ với hắn, cuối cùng lại bị Diệp Phong dùng đại quân anh linh viễn cổ đánh tan.

Mà bây giờ người đối mặt với Diệp Phong chính là âm mưu gia trước đây xuất thủ kia.
Bình Luận (0)
Comment