Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1806 - Chương 2061: Thịnh Hội Cấp Tiên Đế

Chương 2061: Thịnh hội cấp Tiên Đế Chương 2061: Thịnh hội cấp Tiên ĐếChương 2061: Thịnh hội cấp Tiên Đế

"Đó là Phục Tể Tôn giả, người trước đây xuất thủ với ngươi chính là hắn." Long Quân Tâm âm thầm truyên âm.

Nghe vậy, Diệp Phong không che giấu sát ý trên người, nhìn chằm chằm Phục Tể Tôn giả khoác hắc bào trên người.

"Tiểu tử, nhìn cái gì?" Phục Tể Tôn giả lạnh lẽo nhìn Diệp Phong, trên mặt đầy vẻ giận dữ.

"Ta đang nhìn một người chết." Diệp Phong nói, không che giấu sát ý nông đậm trên thân.

"Diệp Phong đúng không, tiểu tử ngươi rất ngông cuồng. Nhưng đối nghịch với phái chủ chiến chúng ta thì chính là cả gan làm loạn, không biết sống chết." Phục Tể Tôn giả cười nhạo, ngồi cùng một bình đài với đám âm mưu gia phái chủ chiến khác.

Còn Long Quân Tâm thì ngồi cùng với thủ lĩnh phái chủ hòa - Tử Linh Tôn giả.

“Cũng thật náo nhiệt!

Một giọng nói già nua nhưng trong sáng vang lên, khiến mọi người đều chú ý đến, cho dù là thủ lĩnh phái chủ chiến Sát Lục Tôn Giả và thủ lĩnh phái chủ hòa Tử Linh Tôn giả cũng nhìn lại nơi phát ra âm thanh.

Sau một khắc, Lăng Thiên Đế xuất hiện. Ông ta ngồi ngay ngắn trên bình đài lơ lửng bên cạnh Diệp Phong, thuộc cùng một chiến tuyến với hơn ba mươi vị Tiên Đế Tiên Giới là Thiên Tàm Tiên Đế.

"Lăng Thiên Đết" Thủ lĩnh phái chủ chiến Sát Lục Tôn Giả lẩm bẩm, nhưng không có hành động gì, có vẻ cũng không muốn vướn vào rắc rối.

"Chư vị, đều đang đợi ta sao?" Lúc này, một giọng nói trêu tức truyên đến khiến mọi người ở đây đều nhíu nhíu mày, nhìn lên trời cao.

Một nam tử trẻ cả người khoác thất thải hà y chậm rãi đáp xuống, toàn thân tỏa ra hào quang chói sáng. Thời khắc này, hắn như trở thành trung tâm vũ trụ.

"Người nào cuồng vọng như thế?" Phục Tể Tôn giả hừ lạnh, nhìn chằm chằm bóng dáng làm ra vẻ kia.

"Ta chính là Vô Đạo Tôn Giả, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn! Vị trí Thiên Tôn đời này nhất định là của ta, các ngươi chỉ có thể trở thành kẻ thất bại." Vô Đạo Tôn Giả Lôi Vô Đạo bày ra vẻ mặt kiệt ngạo.

Một Tiên Đế nào đó nhìn không được, thật muốn tát một bàn tay qua chụp chết Vô Đạo Tôn Giả, nhưng rất nhanh lại phát hiện thực lực của đối phương rất kinh khủng, đã sớm vượt qua Tiên Đế tâng ba mươi ba.

Diệp Phong nhìn lên bầu trời, ánh mắt rơi vào bóng dáng thần bí bên cạnh Vô Đạo Tôn Giả.

"Tiên Đế trên tâng tám mươi!" Diệp Phong trầm giọng mà nói.

Đúng lúc này, bóng dáng thần bí kia nhìn về phía Diệp Phong, bốn mắt nhìn nhau làm hắn có cảm giác đáng sợ cứ như thần hồn cũng run rẩy.

Nhưng Diệp Phong không sợ chút nào.

Hắn cứ ngồi trên bàn tiệc như vậy, cách không mà đối mặt với bóng dáng thần bí kia, dưới sự gia trì của hình thái Thánh Thần, hắn không bị đối phương ảnh hướng đến.

"Thú vị!" Người hộ đạo của Lôi Vô Đạo vung khẽ ống tay áo, ngồi lên bàn tiệc.

Lôi Vô Đạo thì nhìn Diệp Phong một cái, từ đầu đến cuối trong tay luôn cầm một cây Thất Thải Bút, cũng ngồi xuống bên cạnh người hộ đạo, cái cằm hất lên cao cao, trông thật kiệt ngạo hống hách. "Người đã tới đông đủ, mang thức ăn lên!" Đến lúc này, Lữ Thiên Tôn làm người đề xuất thịnh hội lần này mới lên tiếng.

Ngay sau đó, vô số tiên nữ Thiên Tiên cảnh xinh đẹp xếp thành một nhóm chậm rãi đi tới, trong tay ai cũng bưng các món ăn ngon và tiên nhưỡng, đặt lên cái bàn trước mặt khách nhân.

"Chư vị đạo hữu, mời!" Lữ Thiên Tôn dẫn đầu nâng chén, tất cả mọi người không dám không nể mặt mũi, nhao nhao nâng chén uống một ngụm.

"Lữ Thiên Tôn, ngươi gọi chúng ta tới là có đại sự gì muốn tuyên bố?" Lôi Vô Đạo ngồi ngay ngắn trên bàn tiệc, bởi vì có người hộ đạo, lá gan của hắn ta rất lớn.

Đám người cũng nhìn về phía Lữ Thiên Tôn.

Lữ Thiên Tôn không thừa nước đục thả câu mà nói: "Tam giới liên thông, thịnh thế sắp tới, chư vị đạo hữu, trong nguyên hội này nhất định sẽ có một người trở thành Thiên Đạo cảnh, vì sao chúng ta không ngồi xuống trò chuyện, hòa bình phát triển chứ?"

Lời vừa nói ra, không ít người lập tức phụ họa.

Thực lực của họ không đủ mạnh, tất nhiên hi vọng có thể sinh tôn trong khe hẹp những Tiên Đế trên tầng ba mươi ba này, không muốn trêu chọc thị phi.

"Hòa bình phát triển? Thật là buồn cười, chúng ta có thực lực giết và đoạt đồ của những người khác, dựa vào cái gì phải hòa bình phát triển?" Phục Tể Tôn giả cười lạnh.

"Không sai, hòa bình phát triển hữu dụng không? Vô dụng! Thịnh thế sắp tới, nhưng cũng là một thời loạn thế, kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết." Sát Lục Tôn Giả cũng cười nói.

"Không hòa bình phát triển, chẳng lẽ ngươi cắn nuốt ta, ta cắn nuốt ngươi, cuối cùng dẫn đến toàn bộ vũ trụ sụp đổ, không ai thành đạo sao?" Tử Linh Tôn giả mở miệng.

"Vậy thì đã sao?" Sát Lục Tôn Giả nhún vai.

Trên bàn tiệc, Diệp Phong lẳng lặng ăn uống, không công bố cái nhìn của mình, mà yên lặng xem họ tranh luận.

"Chư vị, nghe ta nói một lời!" Lữ Thiên Tôn giơ tay lên: "Phân tranh là vô dụng nhất, có thời gian như vậy còn không bằng tăng thực lực của bản thân lên."

Dừng một chút, Lữ Thiên Tôn tiếp tục nói: "Các ngươi thật sự cho là xóa bỏ hết người cạnh tranh thì mình có thể trở thành Thiên Đạo cảnh sao? Muốn trở thành Thiên Đạo cảnh không có đơn giản như vậy. Điểm này ta hiểu rõ hơn các ngươi."

Ông ta nhìn về phía người họ đạo của Lôi Vô Đạo.

"Nhìn ta làm gì?" Người hộ đạo bẻ bẻ cổ, có vẻ không muốn nói chuyện.

Lữ Thiên Tôn cũng không bất mãn gì mà nghiêm mặt nói: "Ta đến từ nguyên hội trước, trải qua một thịnh thế huy hoàng tới cực điểm, các ngươi có biết rằng trong niên đại đó của ta đã xuất hiện qua bao nhiêu tồn tại kinh khủng lên đến Tiên Đế tâng trăm không?"

Đám người nghe vậy đều cảm thấy hứng thú.

Cả âm mưu gia trong phái chủ chiến cũng đặt chén rượu xuống, trên mặt đầy vẻ hiếu kì nhìn Lữ Thiên Tôn.
Bình Luận (0)
Comment