Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1807 - Chương 2062: Ta Muốn Mạng Của Phục Tể Tôn Giả

Chương 2062: Ta muốn mạng của Phục Tể Tôn giả Chương 2062: Ta muốn mạng của Phục Tể Tôn giảChương 2062: Ta muốn mạng của Phục Tể Tôn giả

Chỉ nghe Lữ Thiên Tôn trịnh trọng nói: "Trong khoảng thời gian từ khi ta xuất sinh mãi đến khi bị phong ấn ở Thạch Tháp, Vũ Trụ trải qua một thịnh thế cực điểm huy hoàng, đã từng lần lượt sinh ra chín vị Tiên Đế cực hạn cấp độ tầng trăm."

"Nhưng tám vị Tiên Đế tâng trăm trước đều thất bại, các ngươi biết tại sao không? Là bởi vì cho dù ngươi đã vô địch cả thế gian, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể tấn thăng lên Thiên Đạo cảnh."

"Xung kích Thiên Đạo cảnh cần thân và đạo hợp nhất, giai đoạn này sẽ khảo nghiệm đạo tâm của ngươi, nếu như ngươi là một đại ma đầu, cố ý xóa bỏ những thiên kiêu kia để bản thân không có đối thủ cạnh tranh thì ngươi không thể nào thành công Hợp Đạo."

"Hợp Đạo thất bại có nghĩa là không cách nào tấn thăng lên Thiên Đạo cảnh, cho nên đừng luôn dùng đến những thủ đoạn hạ lưu kia, không có ích lợi gì."

"Các ngươi xóa bỏ càng nhiều thiên kiêu tuyệt thế thì trên người sẽ chồng lên càng nhiều ấn ký phản Hợp Đạo, cản trở các ngươi xung kích Thiên Đạo cảnh."

"Trái lại người có được chiến lực cường đại, một đường nghiền ép các thiên kiêu trưởng thành đến đỉnh phong mới có khả năng thành công Hợp Đạo nhất."

Lữ Thiên Tôn không nói thêm gì nữa, ông ta biết đám người này đã hiểu tâm quan trọng của việc này.

"Nói như vậy chẳng phải ta không cách nào thành đạo? Dù sao ta cũng hại chết nhiều Vô Địch Chí Tôn như vậy." Lôi Vô Đạo biến sắc, nhìn về phía người hộ đạo bên cạnh.

"Ngươi dựa vào Thất Thải Bút thúc đẩy ý thức Vũ Trụ hạ đòn sát thủ với những thiên kiêu kia, không có tác dụng phụ gì cả, đừng lo lắng." Người hộ đạo truyên âm, sắc mặt lạnh nhạt.

"Hơn nữa ngươi cho rằng người hộ đạo chỉ để chưng thôi sao? Hộ đạo, hộ đạo, ta phải thay ngươi diệt trừ kẻ địch trên đường, để ngươi có được cơ hội thành đạo, mặc dù như vậy sẽ làm ta không cách nào Hợp Đạo, nhưng ngươi có thể thành đạo, không phải sao?" Người hộ đạo bổ sung.

Nghe vậy, Lôi Vô Đạo mừng rỡ khôn cùng.

Đúng lúc này, Phục Tể Tôn giả cười nói: "Chỉ cần không tự mình xuất thủ xóa bỏ những thiên kiêu kia chẳng phải được rồi sao? Nếu bản tôn muốn bảo vệ dòng dõi của mình phát triển mạnh mẽ, ta có thể xuất thủ xóa bỏ thiên kiêu của thế lực khác, vậy không liên quan đến dòng dõi của ta, không phải sao?"

Lời vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh.

"Phục Tể Tôn giả, nếu ngươi dám làm như thế thật, ta làm thịt ngươi trước." Long Quân Tâm lạnh lẽo nhìn lấy Phục Tể Tôn giả, giọng nói lạnh như băng.

"A, ngươi có thực lực kia à?" Phục Tể Tôn giả cười ha ha, trong giọng nói tràn đầy coi thường.

"Chư vị, xin đừng cãi lộn." Lữ Thiên Tôn khoát tay áo: "Tình huống mà các ngươi nói cũng có xảy ra trong niên đại của chúng ta, cho nên chắc các ngươi biết rõ danh từ người hộ đạo này?"

"Người hộ đạo?" Đám người nhướng mày lên.

Lữ Thiên Tôn tiếp tục nói: "Trong niên đại của chúng ta, nếu như một nhân vật lão bối cảm thấy mình không cách nào thành đạo thì sẽ trở thành người hộ đạo, bảo hộ hậu bối có quan hệ rất thân với mình, bảo đảm hắn có thể bình yên thành đạo. Ta hi vọng chư vị Tiên Đế đang ngồi, nếu cảm thấy mình không có hi vọng thành đạo thì không bằng trở thành người hộ đạo, che chở cho hậu bối có thiên tư nhất của mình."

Đám người nghe vậy cũng gật đầu.

Ở đây không ít Tiên Đế có tuổi đời rất lớn, gần như đã hao hết tiềm lực, không có khả năng tiếp tục tiến thêm một bước, Nhưng họ lại có thể phát huy nhiệt lượng thừa, trở thành người hộ đạo của hậu bối, bảo hộ họ bình yên trưởng thành.

Lữ Thiên Tôn nói: "Chư vị đạo hữu, hòa bình phát triển mới là trọng yếu nhất, nếu các ngươi cảm thấy mình có tiềm lực thành đạo, lại trực tiếp xuất thủ với bọn hậu bối, chẳng phải là một loại biểu hiện không tin tưởng vào bản thân?"

Đám người nghe vậy cũng trầm mặc.

"Tài nguyên có hạn, nếu trăm hoa đua nở thì chẳng phải chúng ta sẽ ít đi rất nhiều tài nguyên, không cách nào thành công tấn thăng lên cảnh giới cao hơn?" Kim Đao Tiên Đế hỏi.

"Trước tâng ba mươi ba, trong quá trình đột phá phải hấp thu năng lượng bên ngoài để lớn mạnh chính mình, nhưng bắt đầu từ tâng ba mươi tư thì không cần năng lượng nữa mà chỉ cần tăng cường pháp tắc. Mà tài nguyên cần cho cảnh giới trước tâng ba mươi tư dùng cũng không bằng một cọng lông của chín con trâu trong toàn bộ to lớn Vũ Trụ."

Lữ Thiên Tôn tiếp tục nói: "Cho nên không tồn tại tình huống tài nguyên Vũ Trụ không đủ, huống chi tài nguyên của vũ trụ chúng ta liên tục cuôn cuộn không dứt, đủ cho vô số người đột phá Tiên Đế tâng ba mươi ba."

"Sau khi đột phá tâng ba mươi ba đúng là không cần tài nguyên tu hành, nhưng càng nhiều người đột phá trên tâng ba mươi ba thì áp lực pháp tắc chúng ta phải gánh chịu sẽ càng lớn, đột phá bắt đầu khó hơn. Vấn đề này nên giải quyết như thế nào?" Phục Tể Tôn giả bất mãn.

Ông ta không dám cứng rắn với Lữ Thiên Tôn, nhưng mỗi tiếng nói cử động hiện tại của ông ta đều là ý của Sát Lục Tôn Giả, phía sau có người nên cũng không hoảng hốt.

"Dưới tình huống lọt vào pháp tắc áp chế, áp lực sẽ dân dần tăng mạnh, cho đến khi bùng nổ suy kiếp, đây là điêu chúng ta không muốn nhìn thấy." Rốt cục Sát Lục Tôn Giả cũng mở miệng, giọng nói rất già nua.

"Không sail Gần đây bản tôn cũng bị suy kiếp ăn mòn, toàn thân khó chịu, suýt đã nhịn không được." Lôi Vô Đạo cũng phát biểu cái nhìn.

Lúc này, Lữ Thiên Tôn nhìn về phía Diệp Phong.

Tất cả mọi người rất kinh ngạc, đều nhìn về phía Diệp Phong.

Giờ khắc này, Diệp Phong cảm thấy không ổn lắm.

"Diệp chưởng môn, chuyện đối phó suy kiếp và pháp tắc áp chế như thế nào, chắc ngươi có quyền lên tiếng nhất? Dù sao nữ nhi của ta từng tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của ngươi, thật sự rất thần dị, có thể tránh né suy kiếp và chống cự áp chế pháp tắc, ngay cả ta cũng rất khâm phục. Ta nghĩ đây cũng là thứ mà tồn tại thần bí sau lưng ngươi ban cho." Lữ Thiên Tôn từ từ mở miệng, khiến mọi người và Diệp Phong đều biến sắc.

Đám người không nghĩ tới phía sau Diệp Phong có người, nhìn có vẻ cả Lữ Thiên Tôn cũng rất tôn kính, thậm chí có thủ đoạn chống cự được suy kiếp.

Vậy thì quá khó lường!

Mà Diệp Phong thì ngạc nhiên, hắn căn bản không biết phía sau mình có người, xem ra là Lữ Thiên Tôn hiểu lầm.
Bình Luận (0)
Comment