Chương 2079: Tam giới phát triển phồn hoa
Chương 2079: Tam giới phát triển phồn hoaChương 2079: Tam giới phát triển phồn hoa
Nhưng mà, chín vị Thiên Tôn đó lại bị cường giả thần bí đánh tan, ngay cả tông môn đó cũng bị hủy.
Điều này khiến Diệp Phong rất sợ.
Đó là sự tôn tại khủng bố ngay cả cửu đại Thiên Tôn cũng không địch lại, còn đối phương có lẽ mới là sự uy hiếp chân chính.
Nghĩ đến đây, Diệp Phong lắc đầu.
'Không nghĩ những chuyện này nữa.”
"Với thực lực bây giờ của ta còn chưa xứng suy nghĩ vấn đề này, trừ phi đợi ta phi thăng lên Thiên Đạo cảnh, rời khỏi vũ trụ song sinh, mới có thể biết được những bí mật đó."
Diệp Phong bỏ ly trà trong tay xuống.
Một lát sau, hắn đến đỉnh núi đỉnh Phiêu Miểu, tiến vào trạng thái bế quan, chuẩn bị sáng lập càng nhiều trận pháp tăng nhanh thời gian ngàn lần, để chúng đệ tử đột phá nhanh hơn.
Khắp nơi ở vũ trụ, các đại thế lực phát triển phồn hoa.
Thời gian cũng theo đó trôi qua.
Nửa năm sau.
Diệp Phong tỉnh dậy từ trong bế quan, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tịch Diệt tiên đế xông lên trời cao, dẫn đến một trận đại kiếp khủng bố cực kỳ.
"Hắn sắp xông kích Tam Thập Trọng?"
Diệp Phong kinh ngạc nói.
Âm ầm ầm!
Uy lực của lôi kiếp lần này cực mạnh, dấy lên chấn động cả thể giới tiểu tinh không, dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người.
Diệp Phong lại phát hiện tu vi của mình đã bước vào tâng ba mươi của Tạo Hóa cảnh, ngẫm nghĩ một chút, hắn biết mình đã tăng lên nhờ tu vi của Tịch Diệt Tiên Đế.
Trên bầu trời.
Tịch Diệt Tiên Đế đang độ kiếp.
Diệp Phong đột nhiên ngưng thần hồn, phát hiện ý thức của mình đã thoát ly cơ thể, phiêu đãng đến nơi xa xôi vô tận nào đó, không khỏi biến sắc.
"Đây là trạng thái ngộ đạo mà Lăng Thiên Đế nói?"
Diệp Phong nghĩ tới điểm này.
Trước kia Lăng Thiên Đế từng nói, chỉ cần sau khi tu vi đột phá Tam Thập Trọng thì sẽ có thể tiến vào trạng thái nhập đạo trong quá trình đột phá, từ Tiên giới đến Tam Ngàn giới.
Bây giờ Diệp Phong cảm thấy, mình cũng có trạng thái này nhưng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
"Tam giới hiện tại đã câu thông, cho nên ta có tiến vào trạng thái này cũng không có ý nghĩa gì nhỉ?"
Diệp Phong cho rằng như vậy.
Không bao lâu sau, hắn phát hiện cơ thể mình cũng bay theo, dung hợp với thần hồn, chân thân tiến vào một nơi xa xôi vô tận.
Nơi này không nằm trong những nơi hắn biết. Nhìn xung quanh, bốn phía là một khu vực lạnh giá vắng vẻ, không có bất kỳ sinh linh tồn tại.
Đột nhiên, một quầng sáng xuất hiện.
Nó sáng lạn rực rỡ, chói rọi ra ức vạn thế giới, rồi dân dân bành trướng, giống như một vũ trụ đang sinh trưởng mạnh mẽ, dần dần mở rộng, cho đến khi bao trùm cả Diệp Phong.
Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy quy luật trong cơ thể đang chấn động có quy luật, khiến đầu hắn rung động, trong mắt sáng tỏ, ngộ tính lại tăng lên.
Trong tâm mắt xuất hiện một cánh cửa ánh sáng.
Nó to lớn vô cùng, hai bên có một người khổng lồ hằng cổ cao đến không biết bao nhiêu ức năm ánh sáng trông coi, ở trước mặt bọn họ, Diệp Phong còn chẳng bằng một hạt cát.
"Lớn lên!"
Ý niệm vừa động, cả cơ thể Diệp Phong bắt đầu tràn đập sức mạnh thế giới vô tận, cơ thể nhanh chóng bành trướng cao đến một năm ánh sáng, sau đó tiếp tục bành trướng cho đến khi đạt đến thập ức năm ánh sáng.
Hắn lúc này đã cao gần bằng hai người khổng lồ hằng cổ trông coi cửa ánh sáng.
“Uy áp mạnh quát"
Cho đến lúc này, Diệp Phong mới phát hiện bọn họ đều là cường giả cực hạn cấp độ Tiên Đế Bách Trọng, một trái một phải, trông coi cửa ánh sáng khổng lồ này.
"Người đến dừng bước!"
Hai thủ vệ ánh sáng cản trước cửa ánh sáng.
"Ta không thể vào trong sao?" Diệp Phong đảo mắt: "Ta thấy rất tò mò, sau cửa ánh sáng là gì."
"Ngươi có tín vật không?" Thủ vệ ánh sáng hỏi.
"Tín vật?" Diệp Phong sững sờ tại chỗ.
Đột nhiên, cửa ánh sáng tự động mở ra, khiến hai thủ vệ ánh sáng liếc nhìn nhau, rất bất ngờ.
"Xem ra, thế giới sau cửa ánh sáng đang kêu gọi ta, ta nghĩ ta có thể vào rồi." Diệp Phong chỉ cửa ánh sáng khổng lồ kia.
Hai vị thủ vệ ánh sáng lập tức tránh ra.
Thái độ của bọn họ đã rất rõ ràng rồi.
Diệp Phong không chần chừ nữa, chui vào trong cửa ánh sáng, chớp mắt đã biến mất dạng.
Thế giới sau cửa ánh sáng.
Diệp Phong phát hiện mình khôi phục kích cỡ ban đầu, mà cửa ánh sáng phía sau cũng đã biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện, chỉ đành quan sát thế giới trước mặt.
Đây là một vũ trụ mênh mông.
Độ lớn của nó lớn hơn tam giới vũ trụ song sinh không ít, nhưng kết cấu bày bố và các quy tắc vận hành của một vài tinh thể lại đông đều kỳ lạ.
"Nơi này không phải là vũ trụ song sinh thời kỳ thượng cổ sao?" Diệp Phong lẩm bẩm.
"Đúng vậy.' Một giọng nói dịu dàng vang lên, Diệp Phong nhanh chóng nhìn sang.
Trên tinh không.
Một nữ tử váy trắng dịu dàng chậm rãi bước đến, có khí tức thánh khiết vô cùng, nhất là khuôn mặt được che bằng màn sa, không nói được xinh đẹp cỡ nào, nhưng khiến Diệp Phong có cảm giác vô cùng quen thuộc.
"Vũ... Vũ Khiết!"
Diệp Phong kinh ngạc thốt lên.
"Là ta, nhưng cũng không phải ta." Người đến nhìn Diệp Phong, nhẹ nhàng tháo màn sa xuống, lộ ra khuôn mặt y hệt Vũ Khiết: "Người kế thừa, ngươi có thể gọi ta là... Ngự Linh Thiên Tôn!"
Cơ thể Diệp Phong rùng một cái, nói: "Vậy nên, ngươi và Vũ Khiết rốt cuộc có phải cùng một người không?”
Ngự Linh Thiên Tôn đi đến bên cạnh Diệp Phong, đứng sánh vai với hắn như vậy, nhìn về phía tinh không vũ trụ mênh mông vô tận ở xa xa, cảm thấy lúc này rất dịu dàng.
"Ta là thân chuyển thế của Vũ Khiết."
Rất lâu sau, Ngự Linh Thiên Tôn mới công bố bí mật.