Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1828 - Chương 2083: Thời Kỳ Phát Triển Hòa Bình (Tt)

Chương 2083: Thời kỳ phát triển hòa bình (tt) Chương 2083: Thời kỳ phát triển hòa bình (tt)Chương 2083: Thời kỳ phát triển hòa bình (tt)

"AI"

Linh hầu Thiên Đạo bỗng nhiên tỉnh giấc, hết ngó trái ngó phải lại gãi đầu, lúc này mới biết bản thân đang nằm mơ: "Ôi, mấy quả đào tiên kia thơm ngon ghê. Ta còn tưởng là thật chứ, ai dè là mơI"

"Phi, quỷ tham ăn. Một nơi hoang sơn dã lĩnh như này kiếm đâu ra bàn đào?" Hồ Phi Phi sẵng giọng.

Hiện giờ bọn họ đã tiến vào khu vực cổ đại của vùng Bắc Cực, đang ở trên một vì sao hoang vu.

Đừng nói đào tiên, ở đây ngay cả chim chóc cũng không có.

"Ta mơ thì ảnh hưởng đến ngươi chắc?" Linh hầu Thiên Đạo gãi đầu, tỏ vẻ không phục.

"Đào tiên?" Diệp Phong nhíu mày, xoa đầu đối phương rồi hỏi,'Thật sao?"

"Ta chỉ là nằm mơ thôi." Linh hâu Thiên Đạo nhệch miệng, song lại hướng mắt về phía nào đó. Nó có cảm giác nơi đó có đào tiên sinh trưởng.

Linh cảm của Diệp Phong cực kỳ nhanh nhạy, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra điểm bất thường, liền dẫn cả nhóm người hướng về phía đó.

Nửa canh giờ sau, mọi người tiến tới một vùng sông núi hoang vu, hoàn toàn không có sinh linh tôn tại.

Diệp Phong lại đứng trên một tảng đá lớn, quan sát trái phải một lượt, cuối cùng chỉ vào cái hố nhỏ ở ngay giữa tảng đá lớn. Một luồng sáng tản ra từ chính giữa hố nhỏ, sau đó bao trùm khắp cả vì sao.

Ngay sau đó liền phát sinh kỳ tích.

Một vì sao vốn dĩ không có sự sống tức khắc mọc ra vô vàn thảm thực vật, linh khí ngập tràn, biến mảnh đất hoang vu thành một thánh điện để tu hành.

Vì sao này có đường kính chừng mười dặm, song lại có hơn tỷ Nhân Tộc sinh sống, cũng như vô vàn các sinh linh khác.

Mà các tu sĩ ở đây cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Năm người mạnh nhất đã đạt đến cảnh giới Tiên Đết

Có mấy chục vị Tiên Tôn, mấy trăm Thiên Tiên, mấy ngàn Địa Tiên, mấy triệu Nhân Tiên!

"Hải Sao tại vùng Bắc Cực lại có một nơi như này chứ?" Hồ Phi Phi kinh ngạc không thôi.

"Đây là một vì sao thời Thượng Cổ còn tồn tại. Xem ra, bọn họ đã sinh sống ở đây từ đời nào rồi, vốn không biết về tình hình bên ngoài." Diệp Phong nói.

Hắn cảm nhận được luồng khí tức pháp tắc mãnh liệt ở nơi này, đủ để chữa trị Đạo Kinh, đồng thời giúp trà Ngộ Đạo lột xác.

"Các ngươi là ai?" Một giọng nói đượm vẻ ngạc nhiên vang lên.

Diệp Phong và nhóm người vội nhìn về phía phát ra âm thanh.

Đập vào mắt họ là một nhóc con mặc quần cộc với họa tiết hoa lá, đối phương đứng trên tảng đá, tay cầm xiên thép, trợn mắt nhìn mọi người với vẻ hiếu kỳ.

"Bọn ta đến từ Thần Châu." Linh hầu Thiên Đạo nhảy xuống mặt đất, phát hiện bản thân cũng xêm xêm đối phương.

"Thân Châu?" Nhóc con mở to hai mắt thành hình chữ O, ngạc nhiên đến mức một lúc lâu sau mới nói tiếp,'Đó là nơi nào? Ta chưa nghe qua bao giời"

Diệp Phong xém chút nữa thì ngã ngửa. Ngươi không biết đến Thần Châu thì thôi đi, đã thế còn làm ra vẻ kinh ngạc như thể Thần Châu nổi danh lắm, khiến người ta hiểu lâm.

"Thế các ngươi là tà ma thiên ngoại à?"

Nhóc con như nhớ đến điều gì, nhìn đám người Diệp Phong với vẻ sợ hãi, chĩa cây đinh ba về phía linh hâu Thiên Đạo.

"Nhóc con, bọn ta không phải là tà ma thiên ngoại. Ngươi tên họ là gì, đây là đâu, có thể nói cho bọn ta biết không?" Linh hầu Thiên đạo túm lấy cây đinh ba, cười hỏi.

"Yêu hầu, chắc chắn ngươi là mật thám của đám tà ma thiên ngoại hồi trước tấn công Thiên Hư Giới bọn ta, ăn một đao của ta đi!"

Nhóc con vậy mà rút đinh ba về, sau đó dùng hết sức bình sinh mà đâm vào trán của linh hầu Thiên Đạo. Sau đó, một tiếng răng rắc vang lên, cây đinh ba hoàn toàn gãy vụn.

"Yêu hầu mạnh quái"

Nhóc con bị dọa sợ nên vội dẫm lên hỏa diểm, bay về phía xa với tốc độ chóng mặt.

Song chẳng mấy chốc, nhóc con lại phát hiện dù bản thân có chạy thế nào thì vẫn cứ đứng yên ở một chỗ. Nó tái mặt, lại thấy mấy gã quái nhân kia vẫn đang đứng lơ lửng giữa không trung, vừa nhìn mình vừa cười, cứ như thể đã nằm trong dự liệu.

“Đây là yêu pháp gì?" Nhóc con sợ sệt.

"Nhóc con, nhìn ngươi vẫn còn nhỏ, mới mười một mười hai tuổi đã đạt đến Thân Nguyên Cảnh, là thiên chi kiêu tử à?" Linh hầu Thiên Đạo trêu chọc, tay bóp mặt đối phương.

"Các ngươi đừng đụng vào ta!" Nhóc con hoảng hốt hét lên/'Ta... Ta là con của Thiên Đế, nếu các ngươi dám cả gan động thủ với ta, coi chừng bị cha ta ở ngoài kia lấy đầu các ngươi!"

"Thiên Đế? Là Thiên Đế dạng Phá Hư Cảnh đỉnh phong sao?" Linh hầu Thiên Đạo giật mình.

"Đúng vậy!" Nhóc con tức khắc chống nạnh với vẻ đắc ý,'Cha ta là bá chủ ở nơi này, là cường giả cảnh giới Thiên Đế tiếng tăm lừng lẫy, dưới trướng có mười vạn đại quân, giết các ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay."

"Ôi cha, sợ quá đi!" Linh hầu Thiên Đạo tỏ vẻ sợ hãi.

"Ha ha, sợ rồi sao?" Nhóc con hoàn toàn không nhìn thấu mấy người trước mặt, đương nhiên cũng không biết đối phương cảm thấy Thiên Đế quá yếu chứ không phải sợ hãi.

Quả thực quá yếu!

Thiên Đế, tương đương với Phá Hư Cảnh đỉnh phong, cách cảnh giới Bán Tiên và Chuẩn Thánh một khoảng cách xa vời vợi.

Trong khi đó, lửng mật và linh hầu Thiên Đạo đều đã là cường giả Thiên Thánh, còn sở hữu chiến lực kinh người. Nếu bọn chúng liều mạng, thậm chí còn đánh được cả Chí Thánh.

Ở thế giới Thiên Hư này, mạnh nhất cũng chỉ có năm vị Tiên Đế, còn lại mười Tiên Tôn. Ngoại trừ những người này, số khác đều đánh không lại lửng mật và linh hầu Thiên Đạo, cho nên nó chẳng phải sợ gì.

Huống chị, trong từ điển của lửng mật không tôn tại hai chữ sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment