Chương 208/2: Thời kỳ phát triển hòa bình
Chương 208/2: Thời kỳ phát triển hòa bìnhChương 208/2: Thời kỳ phát triển hòa bình
Người đột phá tâng ba mươi tư tại Thiên Châu và Đông Châu, ngoài Linh Tôn và Kiếm Thần thì còn ai vào đây chứ?
Về điểm này, Diệp Phong chẳng cần động não cũng đoán được.
Hóa ra là Kiếm Thần và Linh Tôn." Tịch Diệt Tiên Đế ngộ ra. Đối với hai thiên kiêu đỉnh cấp của thời đại này, Tịch Diệt Tiên Đế cũng có nghe qua. Bọn họ mới tu luyện mấy vạn năm đã đạt đến cảnh giới này.
Thiên phú quả không tâm thường.
Toàn bộ các thế lực lớn cũng đang quan sát, ngay cả Cửu Hoàn Đao Hoàng, người canh gác Long Đình thượng cổ cũng đang nhìn chăm chú đại kiếp của Kiếm Thần và Lôi Đế.
"Lại có người đột phá tâng ba mươi tư à, đã thế còn là thiên kiêu của thời đại này. Xem ra, thời kỳ thịnh thế đã tới, thiên kiêu tung hoành khắp chốn, khiến mấy kẻ già cả như chúng ta phải lau mắt mà nhìn." Cửu Hoàn Đao Hoàng lẩm bẩm.
Gần đó có mấy vị Tiên Tôn và mấy chục vị Thiên Tiên đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, nghe thấy lời thì thâm của Cửu Hoàn Đao Hoàng đều cảm thấy tò mò về cái gọi là thời kỳ thịnh thế.
"Đao Hoàng đại nhân, nghe nói ngài ở thời Nguyên Hội cuối cùng. Ngài có thể kể cho chúng ta thời kỳ huy hoàng thịnh thế kia là thế nào không?" Một vị Tiên Tôn cường tráng lớn mật cất tiếng hỏi.
Nghe vậy, Cửu Hoàn Đao Hoàng hồi tưởng lại luông hồi ức năm đó, cầm lòng không đặng mà cảm thán một câu. Một lúc sau mới lên tiếng: "Thời kỳ thịnh thế ấy cũng như các ngươi nghĩ."
"Không riêng gì Nguyên Hội cuối cùng, mà mỗi Nguyên Hội hồi trước đều sẽ có một thời kỳ thịnh thế."
"Thời điểm ấy, năng lượng vũ trụ đạt đến trạng thái đỉnh phong và kéo dài rất lâu. Trong khoảng thời gian này, việc tu hành là rất dễ."
"Bọn ta gọi đó là thời kỳ thịnh thế hoàng kim."
"Ở thời kỳ này, dù tư chất của ngươi thế nào, cũng đột phá cảnh giới nhanh gấp mấy lần, thậm chí gấp mười lần so với trước đó, có thể tiến vào cảnh giới mà trước đó có nghĩ cũng không dám."
"Để ta so sánh vậy!"
"Vốn dĩ ngươi chỉ có khả năng đột phá Thần Nguyên Cảnh, nhưng ở thời kỳ thịnh thế, thế nào ngươi cũng đột phá đến Phá Hư Cảnh, thậm chí là Bán Tiên, Nhập Tiên cũng là điêu nằm trong tâm với."
"Ở thời thịnh thế, cái gì cũng có thể."
Nghe vậy, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Một vị Tiên Tôn nhớ tới Phiêu Miểu Tông, liên hỏi: "Đao Hoàng đại nhân, ta nghe nói tư chất của đệ tử Phiêu Miểu Tông cũng không nổi bật lắm, nhưng tốc độ tu luyện lại rất nhanh, cứ như đang ở thời kỳ thịnh thế vậy."
Mọi người nghe xong lời này cũng có cảm giác tương tự.
Cửu Hoàn Đao Hoàng nói: "Phiêu Miểu Tông không đơn giản, chỉ e là sau lưng có cường giả đỉnh cấp như Lữ Thiên Tôn trấn thủ, nên có thể tạo ra điều kiện phát triển như ở thời kỳ hoàng kim."
"Thảo nào!"
Chúng Tiên Nhân bừng tỉnh đại ngộ.
Bọn họ vẫn luôn cảm thấy Phiêu Miểu Tông không đơn giản. Hóa ra là có cường giả đỉnh cấp ngang với Lữ Thiên Tôn chỉ điểm ở sau lưng, thảo nào Diệp Phong có thể đột phá nhanh đến vậy.
Âm ầmI
Lôi kiếp của Kiếm Thần và Linh Tôn cực kỳ mãnh liệt, đến tận lúc này mà vẫn đỉnh tai nhức óc như cũ.
Cũng may Kiếm Thần và Linh Tôn đều là thiên kiêu đỉnh cấp, bỏ túi không ít thủ đoạn giữ mạng, nên đều vượt qua một cách thuận lợi, thành công đột phá tâng ba mươi tư, đồng thời đem lại áp lực pháp tắc cho những cường giả cùng giai.
"Lại có người đột phá, phiên ghê!"
Những cường giả đã ở tâng ba mươi tư hít vào một ngụm Giới Nguyên, áp lực đè ép mới giảm đi đôi chút.
"May là hiện giờ có Giới Nguyên, nên chúng ta không cần thiết phải đi ngăn cản những người khác đột phá. Nếu không, đổi lại là trước kia, lại phải đánh nhau túi bụi."
"Chả thế. Mà đánh nhau cũng không tốt cho chúng ta."
Hầu hết phe tham mưu chủ chiến đều nghĩ vậy.
Sự xuất hiện của Giới Nguyên Bảo Bình đã thúc đẩy sự phát triển hòa bình giữa các vũ trụ. Đa phần các cường giả đỉnh cấp không cần phải đối mặt với những trận chiến sinh tử như trước kia nữa, nên đều âm thầm tích lũy.
Một tháng sau, Diệp Phong thức tỉnh khỏi trạng thái nhập mộng.
Trong suốt khoảng thời gian này, việc đầu tiên hắn là làm chỉ điểm cho các trưởng lão và đệ tử, sau đó mới bắt đầu bế quan, chú tâm tìm hiểu Ngộ Đạo Kinh, có tiến bộ rất lớn.
"Hóa ra còn có thể như này!" Khóe miệng của Diệp Phong cong lên.
Hắn phát hiện bản thân có thể khắc pháp tắc binh khí của các cường giả viễn cổ vào Đạo Kinh, nhằm gia tăng tốc độ hoàn thiện của chúng.
Lúc trước, khi Diệp Phong tìm hiểu về Tịch Diệt trường mâu của Tịch Diệt Tiên Đế, hắn đã lấy được không ít Tịch Diệt pháp tắc, khắc vào Đạo Kinh, khiến nó hoàn thiện hơn không ít.
Đạo Kinh chương 22, sắp hoàn thành.
"Chắc mình phải ra ngoài tìm danh thắng cổ tích." Diệp Phong chợt nảy ra suy nghĩ này.
Nghĩ là làm, hắn lập tức lên đường.
Trong chuyến đi này, ngoại trừ Diệp Phong, còn có cả linh hâu Thiên Đạo và Hồ Phi Phi, hai người sở hữu cơ thể bất tử. Lửng mật và Hồ Đại Hồng cũng theo cùng. Còn các trưởng lão và đệ tử khác thì nghiêm túc tu hành.
"Xuất phát, trước tiên tới thế giới Tinh Không dạo một chuyến." Diệp Phong phất ống tay áo, dẫn đầu nhóm người.
Hồ Phi và Hồ Đại Hồng đã hóa thành hình người chia ra một trái một phải đi kế bên Diệp Phong. Lửng mật bận một bộ đồ bó sát, đi trước dò đường, nom có vẻ hưng phấn hết sảy.
Linh hầu Thiên Đạo thì treo ngược trên đai lưng của Diệp Phong, hai mắt nhắm nghiền, ngáy khò khò.
Đến hôm nay, nó cũng đã đột phá Thiên Tiên.
"Thơm quá, thơm quá, muốn ăn ghê!"
Linh hầu Thiên Đạo đắm chìm trong mộng đẹp, chẳng hiểu là mơ được ăn sơn hào hải vị gì mà nước miếng chảy ròng ròng, nhỏ ướt cả một góc áo của Diệp Phong. "Con khỉ đáng chết này!" Hồ Phi Phi nện một tát vào đầu linh hâu Thiên Đạo, nhưng người sau vẫn ngủ như chất.