Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1830 - Chương 2085: Chẳng Rõ Hiện Tại Là Năm Nào

Chương 2085: Chẳng rõ hiện tại là năm nào Chương 2085: Chẳng rõ hiện tại là năm nàoChương 2085: Chẳng rõ hiện tại là năm nào

"Sao hả, không nói được à?"

Thấy đối phương không chịu hé miệng nửa lời, Diệp Phong găn giọng, khiến lão hoảng sợ.

"Tiền bối, Thiên Hư Giới quả thật là cố ý phong ấn lại, vì không muốn bị các cường giả ngoại giới để mắt tới." Lão giả Thiên Tiên vội nói.

"Quả nhiên là vậy!" Diệp Phong cười cười.

"Tiền bối, lần này ngài tới đây là muốn chiếm Thiên Hư Giới sao?" Lão giả Thiên Tiên nhịn không nổi, đành phải dò hỏi, lòng thấp thỏm không thôi.

"Chiếm?" Diệp Phong mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, quan sát thế giới nhỏ bé trước mặt rồi nói,'Chỉ là một Thiên Hư Giới, ngay cả Tiên Đế tâng mười cũng không có, không đáng để ta chiếm đóng. Chỉ có điều, có vài nơi cũng rất thú vị, ta sẽ đích thân đi tham quan."

"Là vậy sao?" Lão giả Thiên Tiên thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi tên gì?" Diệp Phong nhìn đối phương.

"Tiểu nhân là Nhiếp Lăng." Lão giả Thiên Tiên nói trong lo sợ,'Tiền bối, chẳng hay ngài là?"

"Chưởng môn Phiêu Miểu Tông tại Thân Châu, Diệp Phong." Diệp Phong nhìn Nhiếp Lăng Thiên Tiên,'Nói sơ qua tình hình Thiên Hư Giới của các ngươi đi."

Diệp Phong cảm ứng được nơi này có một luồng khí tức đang thu hút hắn, có vẻ tương tự với Thần Thông Thiên Tôn, mà pháp tắc còn sót lại này cũng hấp dẫn không kém.

Cho nên, hắn muốn tìm hiểu nơi này trước.

Chỉ khi làm vậy thì hắn mới tìm được Thần Thông Thiên Tôn.

"Thân Châu?"

Khi nghe địa danh xa lạ này, Nhiếp Lăng Thiên Tiên vừa buồn bực vừa nghi ngờ, bởi lão chưa từng nghe qua cái tên này. Nhưng sau khi ngẫm lại, bọn họ đã xa lánh thế tục bao nhiêu năm trời, nên không biết về thế giới ngoài kia cũng là chuyện thường tình.

Vậy nên Nhiếp Lăng Thiên Tiên nói: "Thiên Hư Giới đã tôn tại hơn triệu năm, lịch sử dài lâu, từng có vô số cường giả, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chỉ có năm vị Tiên Đế."

"Dưới năm vị Tiên Đế là hai mươi tám vị Tiên Tôn, nhưng họ cũng chẳng tại thế được bao lâu, cũng chừng trăm vạn năm đến ngàn vạn năm là đã tạ thế. Về sau có các Thiên Tiên phá hủy gông cùm xiềng xích, thăng cấp lên Tiên Tôn, khiến tổng số các Tiên Tôn ở đây luôn giữ ở con số hai mươi tám, xưng là Nhị Thập Bát Tinh Túc.'

"Trong số tất cả các Tiên Tôn, người tại vị lâu nhất là Quang Minh Tiên Tôn, hiện trấn thủ Thiên Cung."

"Nghe nói, ngài ấy sống cùng thời với năm Tiên Đế, luận bối phận thì trên hàng các Tiên Tôn, mà bản thân ngài ấy cũng là Tiên Tôn đỉnh phong."

"Mấy chục triệu năm trước, lần đầu Quang Minh Tiên Tôn xuất thủ đã hạ gục mấy vị Tiên Tôn, nên được xưng là đệ nhất Tiên Tôn của Thiên Hư Giới."

"Cũng vì nguyên nhân này mà ngài ấy trấn giữ Thiên Cung, là Chúa Tể của Thiên Hư Giới."

Nhiếp Lăng Thiên Tiên chợt nhớ tới điều gì, vội nói thêm: "Phải rồi, dạo này đang diễn ra lễ hội bàn đào, sẽ có bàn đào, rượu Tiên, Thiên Tiên quả cùng các sơn hào hải vị khác, cực kỳ phong phú. Tiền bối, ngài có muốn qua tham quan không?" "Lễ hội bàn đào?"

Diệp Phong dùng thần thức quét một lượt, phát hiện tòa Thiên Cung bên trên vì sao này đang tổ chức lễ hội, có không ít cường giả Tiên Cảnh tham gia.

Có vẻ như đó là lễ hội bàn đào.

Những linh quả được bày ra đều là tiên dược, quan trọng đối với Tiên Cảnh, nhưng đối với bậc cường giả như Diệp Phong thì chẳng khác gì hoa quả bình thường cả.

Điểm khác biệt duy nhất đó chính là mùi vị của chúng sẽ tốt hơn.

"Ta không đi được, Hồ Đại Hồng, tiểu hầu tử, lửng mật, các ngươi theo Nhiếp Lăng Thiên Tiên đi tham dự lễ hội bàn đào. Còn ta và Phi Phi sẽ tới những nơi khác, xem thử tìm được thứ gì hữu dụng hay không." Diệp Phong sắp xếp.

"Tiền bối, ngài không tới lễ hội bàn đào sao?"

Nhiếp Lăng Thiên Tiên kinh ngạc không thôi, kia là lễ hội mà toàn bộ thần tiên của Thiên Hư Giới đều cố tham gia cho bằng được, vậy mà vị tiên bối trước mặt này lại không đi?

Nhưng ngẫm lại, người ta đường đường là Tiên Đết

Hiển nhiên là mấy lễ hội bàn đào như này không thể lọt vào mắt người ta rồi.

"Ta không đi, dẫn ba người này đi là được rồi." Diệp Phong nhìn sang Hồ Phi Phi,/'Đi thôi, chúng ta tham quan những nơi khác.

"Vâng!" Hồ Phi Phi ôm cánh tay Diệp Phong, theo hắn tới địa điểm khác.

Đúng lúc này, Nhiếp Lăng Thiên Tiên đột nhiên phát hiện khí tức khủng bố thuộc về Tiên Đế cũng tản ra từ Hồ Phi Phi, liền tái mặt.

"Nàng vậy mà cũng là Tiên Đất"

Không đợi Nhiếp Lăng Thiên Tiên nói thêm gì, Diệp Phong và Hồ Phi Phi đã biến mất không còn tăm tích, như thể chưa từng xuất hiện tại nơi này.

"Mau dẫn bọn ta tới lễ hội bàn đào đi!" Linh hầu Thiên Đạo vỗ ngực,'Ta nằm mơ cũng muốn ăn bàn đào ở đó, không biết mùi vị thế nào."

"Mời ba vị đi theo ta."

Nhiếp Lăng Thiên Tiên thu hồi ánh mắt, đi trước dẫn đường.

Trường Nhĩ Thiên Đế nhờ vào Diệp Phong mà đột phá Bán Tiên đỉnh phong cũng đi theo.

"Cha, con cũng muốn đi!" Nhóc con ôm chân Trường Nhĩ Thiên Đế, khóc ầm lên.

"Được rồi, ngươi cũng đi theo đi." Nhiếp Lăng Thiên Tiên cũng rất chiêu chuộng nhóc con này, nên ôm nhóc đi cùng.

Thiên Cung là một vệ tinh cách mặt đất chừng mời vạn dặm, bên trên là một cung điện nguy nga, vô số vườn hoa cây trái, trông không ít cây ăn quả thời viên cổ cùng các loại tiên dược, trái cây tríu nặng cả cành.

Tại chính điện của Thiên Cung, một nam tử trung niên với ba sợi râu dài ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, một tay chống cằm, một tay cầm chén rượu, tự rót tự uống.

Vị này chính là Quang Minh Tiên Tôn.

Là người gần kề với năm vị Tiên Đế đỉnh cấp, sống mấy ngàn vạn năm, là bá chủ được Thiên Hư Giới công nhận.

Hai bàn tiệc ở bên dưới là không ít cường giả Tiên Cảnh, đều là các Tiên Nhân có danh tiếng trong Thiên Hư Giới. -

"Ha ha hai"

“Chư vị tiên hữu, cùng nâng ly!"

Chúng tiên nâng ly cạn chén, thi thoảng lại ăn bàn đào, Thiên Tiên quả, nếm rượu Tiên, khiến tu vi không ngừng tăng lên. Người nào người nấy đều vui vẻ không thôi.

Chỉ có điều, vị bá chủ ngồi trên bảo tọa lại cau mày, cảm nhận được điều gì đó không ổn.
Bình Luận (0)
Comment