Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1831 - Chương 2086: Chẳng Rõ Hiện Tại Là Năm Nào

Chương 2086: Chẳng rõ hiện tại là năm nào Chương 2086: Chẳng rõ hiện tại là năm nàoChương 2086: Chẳng rõ hiện tại là năm nào

"Sao thế nhỉ?"

Quang Minh Tiên Tôn khó hiểu, ánh mắt mờ mịt, không tính ra bản thân sẽ gặp phải nguy hiểm cỡ nào,'Kể từ khi chấp chưởng Thiên Cung đến nay đã qua mấy ngàn vạn năm, nhưng ta chưa từng có cảm giác lo lắng đề phòng như thế này."

"Chẳng lẽ, phong ấn xảy ra vấn đề?" Quang Minh Tiên Tôn nghĩ thầm.

Nghĩ đến đây, Quang Minh Tiên Tôn búng tay, một tấm rèm châu lập tức buông xuống, ngăn cách giữa hắn ta và chúng tiên, che khuất đi tâm nhìn của họ, chỉ lờ mờ nhìn ra một bóng người mà thôi.

Chúng tiên cũng đã sớm quen với điều này.

Lễ hội bàn đào cứ vạn năm sẽ tổ chức một lần, cứ diễn ra được một nửa là Quang Minh Tiên Tôn sẽ thả rèm xuống để che chắn tầm nhìn của mọi người. Vì vậy, cũng chẳng ai nghĩ nhiều về vấn đề này.

Trên bàn tiệc, Quang Minh Tiên Tôn nhắm nghiền mắt, thân thể dân mờ nhạt, chỉ lưu lại bóng mờ, còn bản thể thì rời khỏi Thiên Cung, bay về phía hạ giới.

Ngoại trừ năm vị Tiên Đế, không một ai biết được rằng Quang Minh Tiên Tôn cũng từng là một vị Tiên Đế, nhưng vì gặp phải đại chiến mà nhục thân và đạo hạnh bị hủy hoại, buộc phải giải thể, cuối cùng dung hợp với Thiên Đạo của Thiên Hư Giới, trở thành Tân Thiên Đạo.

Cũng vì điều này mà hắn ta mới sống được lâu như vậy.

Đổi thành những Tiên Tôn khác, sống chừng ngàn vạn năm là đã tạ thế rồi.

Chỉ có Thiên Đạo như hắn ta mới tồn tại lâu dài được.

Có thể nói, chỉ cần Thiên Hư Giới còn tồn tại, thì hắn ta bất tử.

Đây chính là thứ gọi là thọ cùng trời đất!

Tại trân gian của Thiên Hư Giới, vùng biển phía Đông.

Nơi này có một tảng đá ngầm khổng lồ với hình dạng dã thú, là thiên kỳ địa thạch mà năm đó Quang Minh Tiên Tôn đánh nhau với kẻ địch lưu lại.

Thông qua thứ này, hắn ta có thể tính ra mọi thứ.

Quang Minh Tiên Tôn đáp xuống phía trước tảng đá hình dã thú, nhìn những đường rạn nứt thành hình mai rùa ở mặt ngoài, trông hệt như những ngăn chứa.

Mỗi một ngăn chứa đều khắc văn tự thượng cổ, ẩn chứa pháp tắc của thiên địa.

"Ông bạn già, ta lại tới rồi."

"Ngươi cũng không biết, dẫu ta đã là người đứng đầu Thiên Cung, là chúng tiên chi chủ, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì. Ngày nào cũng chỉ có áp lực nặng nề đè nặng lên vai."

"Ngược lại là ngươi, mỗi ngày ở đây tắm ánh nắng ban mai, chắc chẳng bao lâu nữa là có thể hóa hình rồi nhỉ?"

"Thật sự rất hâm mộ ngươi, có cuộc sống vô ưu vô lo."

Quang Minh Tiên Tôn cảm thán.

Nói xong, hắn ta vuốt ve khối cự thạch, khiến nó tản ra ánh sáng, chiếu ra cảnh tượng các nơi tại Thiên Hư Giới ở trên không trung.

Trong số đó, có một cảnh tượng khiến hắn ta chú ý.

Trong cảnh tượng, Nhiếp Lăng Thiên Tiên dẫn vài sinh linh bí ẩn, đến nỗi hắn ta cũng chẳng nhìn ra lai lịch, tiếp cận vệ tinh, chẳng mấy chốc đã tiến vào Thiên Cung.

"Bọn họ là ai?”

Quang Minh Tiên Tôn bấm đốt ngón tay tính toán, ngặt một nỗi không tính ra được lai lịch của đối phương, liền kinh ngạc không thôi: "Không xong rồi, bọn họ là sinh linh ngoại giới. Chẳng lẽ, đại trận của Thiên Đạo bị đám tà ma thiên ngoại này phá hủy rồi?"

Hắn ta nhớ lại trận chiến năm đó, vẻ mặt sầm lại, cơ thể run lên.

"Đại trận Thiên Đạo của các ngươi vẫn còn nguyên vẹn."

Một giọng nói ấm áp vang lên từ phía sau, khiến Quang Minh Tiên Tôn biến sắc, vội xoay người nhìn lại. Lúc này, đập vào mắt hắn ta là hai người đứng cách đó chừng mười thước, gồm một nam một nữ.

Về phía nam tử, thoạt nhìn phong thần như ngọc, tuấn dật bất phàm, song không hề tản ra khí tức cường đại gì, từ đầu chí cuối chỉ mang lại cảm giác như một phàm nhân, không hơn không kém.

Còn nữ tử thì vũ mị yêu kiều, vóc dáng hoàn mỹ. Nếu so sánh nàng với các tiên nữ trong Thiên Cung, thì bọn họ đều bị phai mờ trước nhan sắc của nàng, hệt như thôn nữ gặp nữ thần.

Nàng có một cặp tai hồ ly màu hồng, khóe miệng luôn cong lên.

Đẳng sau lưng nàng lộ ra chiếc đuôi hồng, chỉ khẽ khàng đong đưa nhưng lại khiến pháp tắc rung chuyển.

"Tiên Đế ngoại lai?"

Hơi thở của Quang Minh Tiên Tôn như ngừng lại.

Cũng may hắn ta không cảm nhận được địch ý từ đối phương, nên chắp tay trước rồi nói: "Vãn bối là Thiên Đạo của Thiên Hư Giới, danh tự Quang Minh Tiên Tôn, chẳng hay hai vị tiền bối là?"

"Ta là chưởng môn Phiêu Miểu Tông tại Thần Châu, Diệp Phong. Vị này là hộ pháp của Phiêu Miểu Tông ta, Hồ Phi Phi." Diệp Phong khẽ cười.

"Hóa ra là tiền bối ở Thần Châu."

Quang Minh Tiên Tôn như thể ngạc nhiên lắm.

"Ngươi biết Thân Châu?" Diệp Phong cau mày.

Nghe vậy, Quang Minh Tiên Tôn ngại không có chỗ trốn.

Thành thực mà nói, hắn ta không biết Thân Châu. Nhưng nếu đối phương đến từ Thần Châu, còn là cường giả khủng bố cảnh giới Tiên Đế, vậy chứng tỏ Thần Châu là nơi cực kỳ bất phàm. Vì thế, hắn ta mới tỏ vẻ kinh ngạc.

Nhưng giờ thì lộ tẩy rồi!

Thực sự lúng túng hết chỗ nói.

"Xem ra, đã mấy ngàn vạn năm ngươi không rời khỏi Thiên Hư Giới, nên ngay cả Thần Châu ngươi cũng không biết rõ, cũng không biết tình huống ở ngoài kia." Diệp Phong cười cười.

Quang Minh Tiên Tôn vội hỏi: "Diệp chưởng môn, chẳng hay tình hình ngoài kia thế nào rồi? Mật Vũ Tiên Đế tội ác tày trời năm đó, có phải đã chết rồi không?”

"Mật Vũ Tiên Đế là ai?" Diệp Phong cau mày,'Ta chưa từng nghe qua tên người này. :

"Hơn triệu năm trước, Mật Vũ Tiên Đế sáng lập ra một tiên cung cực kỳ cường đại, dưới trướng là mấy vị Tiên Đế. Bản tính hắn ta vốn ưa xâm lược và giết chóc các nơi. Mấy chục triệu năm trước, Quảng Kính Tiên Đế, thủ hạ dưới trướng hắn ta đã tấn công Thiên Hư Giới. Nếu không phải bọn ta liều chết ngăn cản, thì không có khả năng phong ấn tên này ở sâu dưới lòng đất Thiên Hư Giới." Quang Minh Tiên Tôn thuật lại câu chuyện.
Bình Luận (0)
Comment