Chương 2089: Lửng mật náo loạn Thiên Cung
Chương 2089: Lửng mật náo loạn Thiên CungChương 2089: Lửng mật náo loạn Thiên Cung
Không ít Thiên Tiên bị Quảng Kính Tiên đế đoạt xá đều hô ầm lên, khiến hiện trường xôn xao.
Chúng tiên ném cái nhìn vê phía Nhiếp Lăng Thiên Tiên.
"Nhiếp Lăng Thiên Tiên, con yêu thú này là sinh linh ngoại giới thật sao?" Một Thiên Tiên có uy tín lâu đời bước ra hỏi.
"Ta... Chỉ trong giây lát, Nhiếp Lăng Thiên Tiên đã trở thành mục tiêu công kích của mọi người, không biết nên nói gì cho phải.
"Bọn ta đúng là sinh linh ngoại giới." Sau khi ăn uống no say, linh hâu Thiên Đạo đứng dậy, tay cầm côn sắt, là một binh khí cấp Thiên Tiên,'Nhưng bọn ta không phải là tà ma thiên ngoại mà các ngươi nói đến."
"Bọn ta đến từ Phiêu Miểu Tông của Thần Châu." Hồ Đại Hồng nhét mấy trái bàn đào vào túi, sau đó phủi tay đứng dậy.
"Chư vị tiên hữu cũng nghe rồi đúng không? Quả nhiên bọn họ là tà ma thiên ngoại. Mau mau trấn áp bọn chúng!" Một gã Thiên Tiên hét lên.
Nhưng chỉ một giây sau, người này đã vong mạng dưới một cước của lửng mật, một phân hồn của Quảng Kính Tiên Đế bay ra, hóa thành một đạo khí tức trong suốt, hướng về phía sâu dưới lòng đất.
"Chư vị, mau trấn áp yêu mail"
Ngoại trừ Nhiếp Lăng Thiên Tiên, toàn bộ các Thiên Tiên còn lại đều đứng dậy, chuẩn bị động thủ.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, rèm châu được kéo ra, Quang Minh Tiên Tôn bước lên, nhưng kế bên không còn bóng dáng của Diệp Phong và Hồ Phi Phi.
Lúc này, Diệp Phong và Hồ Phi Phi đã lần theo phần hồn của Quảng Kính Tiên Đế.
Sâu dưới lòng đất, Diệp Phong và Hồ Phi Phi theo sau phần hồn nọ, dễ dàng định vị được vị trí của Quảng Kính Tiên Tôn.
"Cuối cùng cũng tìm được ngươi!" Diệp Phong mỉm cười.
Đừng nghĩ rằng Quảng Kính Tiên Đế chỉ là Tiên Đế tâng mười, nhưng chỗ gã ẩn núp có liên quan đến Thần Thông Thiên Tôn, có khả năng che giấu thiên cơ, cho nên ngay cả Diệp Phong cũng khó mà tìm ra được.
Vậy nên Diệp Phong mới núp trong bóng tối để theo dõi.
Khi lửng mật giẫm chết gã Thiên Tiên bị Quảng Kính Tiên Đế đoạt xá, phần hồn này liên bay xuống dưới lòng đất, trở thành người dẫn đường cho Diệp Phong.
Tại một vùng hỗn độn phủ đầy sương mù.
Một gã nam tử trung niên mở hai mắt, môi cong lên, nói: "Ngay cả Thiên Tiên cũng vào được Thiên Hư Giới, chứng tỏ bình chướng Thiên Đạo đã sụp đổ. Giờ chính là lúc bản đế ra ngoài."
"Ồ, vậy sao?"
Đúng lúc này, một giọng nói trêu ngươi vang lên, khiến da đầu của Quảng Kính Tiên Đế như tê dại.
"Kẻ nào?"
Quảng Kính Tiên Đế nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện có hai thân ảnh ở đằng trước, một nam một nữ. Khí tức của nam tử không có gì đặc biệt, nhưng nữ tử lại là Tiên Đế, song không mạnh hơn gã, nên gã cũng buông lỏng cảnh giác.
"Ta là chưởng môn Phiêu Miểu Tông, Diệp Phong. Vị này là hộ pháp của bản tông, Hồ Phi Phi."
"Phiêu Miểu Tông? Chưa từng nghe qual" Quảng Kính Tiên Đế chú ý tới Hồ Phi Phi, nở nụ cười tà ác,'Mặc dù chỉ là Tiên Đế cấp thấp nhưng vóc dáng lại không tồi, không biết mùi vị sẽ thế nào, khặc khặc khặc!"
"Chưởng môn, tên này cũng phách lối quá đi. Ngài có muốn ta vặn đầu gã xuống làm bô không?" Hồ Phi Phi nói với vẻ đỏng đảnh.
"Lấy đầu gã làm bô? Ta ngại thối." Diệp Phong nhún vai.
"Ngông cuồng!"
Khí tức của Quảng Kính Tiên Đế ngưng tụ không ngừng, thân thể càng ngày càng hiện rõ, hóa thành một thánh thần sáng rực, mỗi tay cầm một thanh kiếm.
Thanh kiếm này đều được ngưng tụ từ pháp tắc, nên cực kỳ sắc bén.
"Chưởng môn, để ta lên nhé?" Hồ Phi Phi nhìn Diệp Phong.
Sau khi tiến vào hình thái chiến đấu cấp năm, nàng có thể đấu với Tiên Đế tâng năm, thậm chí là Tiên Đế tầng sáu, lại thêm cơ thể bất tử, thì đối phó Quảng Kính Tiên Đế không quá khó.
"Ngươi đánh không lại gã, để ta!" Diệp Phong tiến lên một bước.
"Mặc dù không biết làm sao ngươi tới được chỗ này, nhưng ta chỉ cần nhìn một cái là đủ giết thứ phàm nhân như ngươi, ngươi có tin không?" Quảng Kính Tiên Đế trợn mắt, nhìn Diệp Phong chằm chằm.
Sau đó, Quảng Kính Tiên Đế liên tục trợn mắt.
Nhưng Diệp Phong từ đầu đến cuối vẫn chỉ khoanh tay, không hề nhúc nhích, mà cơ thể cũng không ngã xuống.
"Sao có thể?"
Quảng Kính Tiên Đế lắc đầu, chỉ thấy khó mà tin nổi, vội trừng mắt liên tục với Diệp Phong, đến mức sắp trợn thành gà chọi mà vẫn không giết được hắn.
"Mắt ngươi bị động kinh à?" Diệp Phong cười hỏi.
"Sao ngươi lại không chết?" Quảng Kính Tiên Đế trừng mắt, hỏi Diệp Phong với vẻ không tin nổi.
"Ngươi nghĩ sao?" Diệp Phong hỏi ngược lại.
Quảng Kính Tiên Đế biến sắc, nói: "Bản đế không giết được ngươi, chứng tỏ ngươi không có linh hồn, hoặc là... ngươi mạnh hơn tal"
"Đúng vậy, là vế sau." Diệp Phong gật đầu, thấy Quảng Kính Tiên Đế chưa gì đã xách dép bỏ chạy, nên hắn duỗi tay bắt lại, kéo ngược đối phương vào trong sương mù.
"Quả nhiên ngươi rất mạnh!" Quảng Kính Tiên Đế hối hận không thôi.
Gã vốn cho rằng thanh niên trước mặt chỉ là một phàm nhân được Hồ Tộc cảnh giới Tiên Đế bảo hộ, chứ chưa từng nghĩ rằng đối phương là một cường giả khủng bố.
"Tiếp theo ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi. Nếu ngươi không trả lời được thì đi chết đi. Nếu trả lời được, ta sẽ để ngươi sống lâu một chút." Diệp Phong cười nói.
"Cái này khác nhau ở đâu hả?" Quảng Kính Tiên Đế nhăn mặt.
"Có, chết ngay bây giờ. Ngươi sẽ bị ta luyện hồn, chết trong đau đớn. Nhưng nếu ngươi trả lời câu hỏi của ta, thì có thể chết trong nhẹ nhàng. Cho nên, ngươi muốn chọn cái nào?" Diệp Phong hỏi.
"Ta muốn chết nhẹ nhàng một chút." Quảng Kính Tiên Đế van xin, chờ đợi câu hỏi của Diệp Phong. ...