Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1847 - Chương 2102: Tức Đến Sùi Bọt Mép

Chương 2102: Tức đến sùi bọt mép Chương 2102: Tức đến sùi bọt mépChương 2102: Tức đến sùi bọt mép

Các nơi tam giới.

Rất nhiều Tiên Đế và Tiên Tôn đã mua cây giống của cây Bàn Đào lớn đang cố gắng bón phân tưới nước, xúc tiến cây giống lớn lên. Có người cho dù có phải tự mình tiêu hao tuổi thọ và sinh mệnh lực của bản thân cũng muốn xúc tiến cây Bàn Đào lớn lớn lên.

Hôm nay, một vị khách mời nào đó đến nhà viếng thăm.

Trước cửa đại điện tông chủ.

Diệp Phong vừa thấy Quang Minh Tiên Tôn đột nhiên ghé thăm thì không nhịn được cả cười hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?”

"Diệp chưởng môn, ta cũng muốn mua cây giống cây Bàn Đào lớn, chẳng biết có được chăng?" Quang Minh Tiên Tôn hỏi.

"Ta tặng ngươi mười bụi cây giống nhé." Diệp Phong ngỏ ý.

Mấy cây giống cây Bàn Đào lớn này cũng chỉ có thể lớn lên chứ không có hột, đều là hạt đào trong quả của cây Bàn Đào lớn trong Phiêu Miểu tông nuôi cấy ra. Trên thực tế, giá vốn của mỗi bụi cây giống rất thấp.

Có thể bán ra giá cao là do khan hiếm.

"Ngài tặng ta sao?"

Quang Minh Tiên Tôn hít sâu một hơi, kế đó lập tức cảm tạ ơn nghĩa của Diệp Phong.

Không mất nhiều thời gian, Quang Minh Tiên Tôn đã cầm mười bụi cây giống, vui mừng khấp khởi trở về chỗ ở tại Thiên Hư Giới tinh hệ Bắc Cực.

Sau đó vẫn còn có người tới mua cây giống.

Bất luận là phái chủ chiến hay phái chủ hòa mưu toan ngấm ngầm, thậm chí cả Tiên Đế đằng sau hậu trường Tiên giới, cũng đều lần lượt dùng chân thân đến đây mua, còn không thiếu tiên chủ.

Tại vùng đất xa xôi bất tận, Lôi Vô Đạo nhận được một gốc cây giống cây Bàn Đào lớn, gieo nó ở trong đất Thần bên cạnh rồi lại liếc mắt nhìn sang cái quan tài nằm ở gần đấy, ánh mắt dịu dàng:

"Chờ ta trồng ra Bàn Đào lớn rồi trước tiên sẽ tích trữ, một khi hồi sinh ngươi xong sẽ cho ngươi ăn, để cho ngươi có được tuổi thọ không giới hạn, chung sống cùng ta cả đời."

Lôi Vô Đạo vừa nói vừa sử dụng bút bảy màu.

Ý chí vũ trụ bị dẫn động, mang theo bản nguyên cuồn cuộn kéo tới, không ngừng tưới vào cây giống cây Bàn Đào lớn, làm cho tốc độ sinh trưởng của nó dùng mắt thường cũng có thể quan sát được.

"Ha ha, mau cao lớn lên nào!"

Lôi Vô Đạo cất giọng cười vang.

Những người khác bồi dưỡng cây Bàn Đào lớn có lẽ cần phải mấy năm mới có thể chín một lần, nhưng ông ta có bút bảy màu trực tiếp điều động bản nguyên ý chí vũ trụ, có thể thúc chín nhanh hơn đáng kể.

Một ngày, hai ngày...

Sau khi bảy ngày trôi qua, mầm non cây Bàn Đào lớn trước mắt đã phát triển cao lên năm mét, trên cây treo mười quả Bàn Đào lớn đỏ rực còn lớn hơn cả cái bát.

"Ha ha, giải quyết xong!" Lôi Vô Đạo hái một quả Bàn Đào lớn xuống, đột nhiên ngoạm mấy miếng, cảm giác mùi vị quả nhiên rất ngon. Nhưng ông ta ăn xong mới phát hiện trong thịt quả không có hột!

"Thế này là sao?"

"Hột đâu?"

"Diệp Phong, ngươi đùa ta hả?"

Lôi Vô Đạo nổi giận chửi ầm lên.

Ông ta chỉ là phái người xách một bụi cây giống cây Bàn Đào lớn đến, chính là muốn trước tiên bồi đắp cho nó trưởng thành rồi lại dùng hột vun trồng cây non mới, kế đó sẽ có thể biến thành một mảnh vườn trái cây.

Nhưng ai ngờ, một cái cây chỉ có mười quả Bàn Đào lớn thì cũng thôi đi, lại còn không có hội.

"Chắc chắn là Diệp Phong đã giở trò quỷ."

"Đúng là khinh người quá đáng mài!”

"Tên khốn kiếp này!"

Lôi Vô Đạo tức đến sùi bọt mép, trong miệng hùng hổ chửi bới, nguyên rủa Diệp Phong nhanh chết đi.

"Hắt xì!"

Diệp Phong đang thả câu ở hồ Linh, đột nhiên hắt xì hơi một cái, sau đó khẽ vuốt chóp mũi:

"Ai đang mắng ta thế? Là Lôi Vô Đạo sao? Ta nguyên rủa ông ta, ông ta mắng ta một lần thì sẽ gặp xui xẻo một lần."

Diệp Phong nói xong lại thả câu tiếp.

Dưới mặt nước, một đám lính tôm tướng cua vừa mới sinh ra linh trí đang vây quanh mồi câu của Diệp Phong, rối rít bàn luận cái gì đó:

"Chưởng môn lại đang câu cá."

“Hôm nay treo ai lên đây?”

“Treo một con cá trích lớn lên đi"

Sau khi đám lính tôm tướng cua này thương lượng xong, mới chộp một con cá trích lớn trăm cân tu vi Luyện Khí Cảnh tới, ép nó cắn mồi câu.

Một khắc sau, Diệp Phong cảm giác được sức lực từ cần câu truyền tới, hai mắt sáng lên, vội vàng kéo cần lên, kéo con cá trích lớn lên bờ.

"Ái chà, là một con hàng lớn nha! Xem ra tài nghệ câu cá này của ta càng ngày càng cao rồi." Diệp Phong lẩm bẩm.

Dưới nước hồ Linh.

Đám lính tôm tướng cua nghe được giọng nói từ bên bờ truyền đến, cả đám con nào con nấy đều thở dài một hơi. Bọn nó nghía thấy mồi câu đi vào nước lần nữa, đang tự hỏi nên treo con cá nào lên.

Trên bờ, Diệp Phong vẫn còn đang thả câu.

"Cũng đã một khắc đồng hồ rồi, sao vẫn chưa có cá mắc câu nhỉ?" Hắn hơi khó hiểu.

Lính tôm tướng cua ở dưới nước nhất thời bị dọa sợ đến toàn thân run lẩy bẩy, vội vàng chụp một con cá ngát lớn nặng trăm cân tới:

"Vì sự an nguy của Thủy tộc chúng ta, ngươi phải hy sinh bản thân mình thôi, nhanh lên một chút, cắn câu đi" Một binh tôm có tu vi Thân Nguyên Cảnh dùng cái càng túm lấy con cá ngát lớn kia, trợn mắt lên nhìn nó, khiến cho con cá ngát lớn còn chưa mở linh trí mơ mơ màng màng cắn lấy lưỡi câu.

"Ai ui, lại có hàng lớn!"

Diệp Phong cảm nhận được lực từ cần câu truyền tới, vội vàng kéo con cá ngát khổng lồ kia lên, ném vào lồng cá rồi bắt đầu thả câu tiếp.
Bình Luận (0)
Comment