Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1865 - Chương 2120: Nhiều Câu Hỏi Giảng Đạo Trên Đỉnh Núi

Chương 2120: Nhiều câu hỏi giảng đạo trên đỉnh núi Chương 2120: Nhiều câu hỏi giảng đạo trên đỉnh núiChương 2120: Nhiều câu hỏi giảng đạo trên đỉnh núi

"Ngồi đi!" Diệp Thanh Liên dẫn đầu ngồi vào vị trí thủ tịch.

Dược Trường Sinh chần chừ một lúc rồi ngồi vào ghế thứ hai, nhìn vị trí thủ tịch của Diệp Thanh Liên thì âm thâm nắm chặt nắm đấm, rất không cam tâm.

Những đệ tử đến sau lần lượt ngồi xuống, tò mò đánh giá xung quanh, có người đang quan sát Dược Trường Sinh và Diệp Thanh Liên, có người thì nhìn trộm Diệp Phong.

"Thì ra đây là chưởng môn."

"Nhìn ngài ấy thật trẻ, chỉ cỡ ca ca ta mà thôi, nhưng đẹp mắt hơn ca ca nhiều."

"Nghe nói gần đây chưởng môn mới đột phá thành Tiên Đế tâng ba mươi bốn, phóng mắt nhìn cả Vũ Trụ, cũng là thuộc nhóm cường giả cao cấp nhất."

"Đâu chỉ Tiên Đế tâng ba mươi bốn? Ta nghe nói cả Tịch Diệt Tiên Đế trong tông môn chúng ta cũng đột phá đến Tiên Đế tâng ba mươi bốn, chưởng môn nhất định không chỉ có tu vi này."

Đông đảo đệ tử đều bàn tán ầm ï.

Dược Trường Sinh nghe những lời này thì ánh mắt lấp lóe.

"Tịch Diệt Tiên Đế? Đó hình như là Thái Thượng trưởng lão của Phiếu Miểu tông, người này đã đột phá Tiên Đế tâng ba mươi bốn sao? Nghe có vẻ rất lợi hại!"

Đời thứ nhất hắn khổ tu lâu như vậy mà vẫn không cách nào đột phá Tiên Đế tâng ba mươi bốn, mà bây giờ trong Phiếu Miểu tông lại có cường giả cấp độ này, nếu có thể bái đối phương làm sư thì không phải quá hay sao?

Trong lúc Dược Trường Sinh suy tư thì những đệ tử sau đã lần lượt đến đỉnh núi, lanh lẹ ngồi vào vị trí.

Sau nửa canh giờ, một vạn tên đệ tử đời thứ tám đều đã lên đến đỉnh Phiếu Miểu phong, đều ngồi xuống theo thứ hạng của mình.

"Tiếp theo nên bắt đầu đăng ký ghi tên." Diệp Phong cầm lấy bút lông, nhìn về phía Diệp Thanh Liên.

"Ta, Diệp Thanh Liên, người bản địa của Phiếu Miểu tông, Thiên Đạo Thánh Thể, căn cốt Thánh phẩm, Thiên Thánh cảnh đỉnh phong." Diệp Thanh Liên rất quen thuộc với quá trình chiêu thu đệ tử của Phiếu Miểu tông nên dẫn đầu nói ra thông tin Diệp Phong muốn.

"Không tệ." Diệp Phong gật đầu, nâng bút đăng ký.

Sau đó hắn nhìn về phía Dược Trường Sinh.

"Dược Trường Sinh, hậu nhân dòng chính Dược tộc hải vực Thiên Nguyên, Hỗn Độn Thể và Âm Dương Thần Đồng, căn cốt Thánh phẩm, Thần Nguyên cảnh lục trọng." Dược Trường Sinh vội vàng nói.

Nói đi, hắn kiêu ngạo mà hất cằm lên.

Đệ tử khác nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

"Nhìn Dược Trường Sinh mới ba tuổi mà đã là Thân Nguyên cảnh lục trọng, thật lợi hại."

"Đúng vậy, ta mười lăm tuổi cũng chỉ mới Thần Nguyên cảnh cửu trọng, so với hắn thì kém xa."

"Người so với người, tức chết người!"

Chúng thiên kiêu than thở.

Lúc này Diệp Phong đã viết lại thông tin của Dược Trường Sinh, cầm lấy đại ấn chưởng môn đóng vào cái tên này, chính thức tuyển nhận Dược Trường Sinh là đệ tử đời thứ tám của Phiếu Miểu tông. Sau một khắc, Dược Trường Sinh như ngừng thở, cảm thấy mình như sinh ra liên hệ không thể xóa nhòa với Phiếu Miểu tông, lại không tự chủ được sinh ra một chút cảm giác thân mật.

"Là ảo giác sao?" Dược Trường Sinh thâm nghĩ: "Có lẽ là vì ta thật sự trở thành đệ tử của Phiếu Miểu tông, cho nên mới có cảm giác đặc thù này!"

Đăng ký ghi tên vẫn còn đang tiếp tục. Chỉ chớp mắt đã đi qua bảy ngày.

Sau khi Diệp Phong chậm rãi khép danh sách tông môn lại thì lân đăng ký ghi tên này cũng kết thúc.

"Tiếp theo ta bắt đầu giảng đạo cho các ngươi, thuận tiện chôn linh chủng pháp tắc cho các ngươi." Diệp Phong lấy Đạo Kinh ra.

Bây giờ Đạo Kinh đang hoàn thiện Chương thứ ba mươi mốt mới xuất hiện, lập tức phóng thích ra vô số bản nguyên pháp tắc thuần túy, cả Dược Trường Sinh cũng bị thu hút nhìn lại.

"Một quyển sách thật thần kỳ, trong đó ẩn chứa nội dung gì?" Nhịp tim của Dược Trường Sinh tăng lên.

Ông!

Không chờ Dược Trường Sinh suy nghĩ thêm thì đã thấy Diệp Phong chắp tay trước ngực, kẹp lấy Đạo Kinh rồi phóng ra dao động bản nguyên pháp tắc thuần túy, không ngừng làm chấn động thân thể các đệ tử, kích phát tiêm lực của họ tiếp tục khơi gợi lên cộng minh.

“Nóng quát"

"Ta cảm thấy lạnh quá."

"Trong thân thể ta như có cái gì đang dâng lên, mang đến cảm giác sắc bén đến cực điểm, hình như là kiếm ý thuần túy sắc bén."

"Ta cũng có cảm giác tương tự."

Các đệ tử đều kích phát linh chủng pháp tắc, tìm được con đường tu hành thích hợp nhất cho mình.

Dược Trường Sinh cảm giác được trong thân thể có hai loại bản nguyên pháp tắc đang được nuôi dưỡng, tạo thành hạt giống, bị chôn sâu trong linh hồn, chờ đợi hắn khai quật.

"Pháp tắc Hỗn Độn và pháp tắc Âm Dương! Ta được chôn xuống hai loại linh chủng pháp tắc, vậy chẳng phải ta có thể tu luyện hai loại pháp tắc này cùng một lúc?" Dược Trường Sinh có chút kích động.

Làm như vậy thì tốc độ tu luyện của hắn sẽ không quá nhanh, nhưng hai loại pháp tắc này phối hợp với nhau có thể giúp chiến lực của hắn mạnh hơn, tuyệt đối có khả năng đè ép Diệp Thanh Liên.

"A..., là pháp tắc Thiên Đạo và pháp tắc Sinh Mệnh, ta cũng cùng kích phát hai loại linh chủng pháp tắc này." Giọng nói của Diệp Thanh Liên bỗng vang lên.

Nghe vậy, khóe miệng Dược Trường Sinh giật giật một cái.

"Người so với người, tức chết người!" Trong lòng hắn rất bất đắc dĩ.

Diệp Phong thu Đạo Kinh lại khẽ nhếch khóe miệng.

Diệp Thanh Liên và Dược Trường Sinh đều là yêu nghiệt đỉnh cấp, vốn có thể cùng tu hành càng nhiều pháp tắc, nhưng Diệp Phong chỉ chọn lựa hai loại thích hợp với họ nhất.

Pháp tắc quý tinh bất quý đa (1).

(1) Quý ở sự tinh xảo, hiếm có chứ không quý ở sự nhiều

Bởi vì có câu nói gọi là tham nhiều nhai không nát được. Sau khi tu luyện đến cảnh giới cực cao thì có thể tu luyện thêm mấy loại thậm chí là mấy chục loại pháp tắc, nhưng nhất định phải có một loại pháp tắc chủ tu. Nếu không có thì cảnh giới sẽ trì trệ không tiến. Cho nên muốn tăng lên tu vi bằng tốc độ nhanh nhất thì bình thường chỉ tu luyện một loại pháp tắc.
Bình Luận (0)
Comment