Chương 2150: Cuộc chiến cùng cấp của thiên kiêu đỉnh cấp
Chương 2150: Cuộc chiến cùng cấp của thiên kiêu đỉnh cấpChương 2150: Cuộc chiến cùng cấp của thiên kiêu đỉnh cấp
"Thuộc hạ nhất định cố hết sức!" Ninh Tâm Tình đột nhiên nuốt nước miếng một cái, trong mắt tràn đầy chiến ý nông đậm, hận không thể lập tức đánh bại Mặc Oanh.
Dù sao phần thưởng cũng là Cửu Chuyển Thần Huyền đan!
Chỉ cần một viên là có thể giúp nàng tấn thăng lên Tiên Đế tâng ba mươi ba trong truyền thuyết, cho dù căn cơ sẽ hơi bất ổn, nhưng cũng đáng để nàng dùng hết toàn lực.
"Tâm Linh Chi Kiếm, trảm!" Ninh Tâm Tình dẫn đầu xuất thủ.
Một kiếm chém ra, mảng lớn quang hoa hoa mỹ đã lướt qua hư không, khiến cho Mặc Oanh đứng xa xa bị quang huy bao phủ, cả người rơi vào giấc ngủ say, mất đi ý thức.
"Cơ hội tốt!" Ninh Tâm Tình nhếch khóe miệng lên, lại xuất kiếm lần nữa muốn đánh bay Mặc Oanh ra ngoài để đạt được thắng lợi.
Nhưng đúng lúc này, Mặc Oanh dù rơi vào cơn ngủ mê thì thân thể vẫn theo bản năng nắm chặt trường kiếm rồi chém xuống, trong nháy mắt hơn vạn kiếm nhẹ nhàng ngăn cản thế tiến công của Ninh Tâm Tình.
"Làm sao có thể?"
"Ngủ say cũng có thể xuất kiếm?"
"Cái này kêu là trong lòng có kiếm, đã dung nhập kiếm chiêu vào bản năng thân thể, cho dù rơi vào trạng thái ngủ say thì khi gặp phải nguy hiểm, thân thể cũng dựa vào bản năng tiến hành ngăn cản, vô cùng thần kỳ."
Đám người kinh ngạc không thôi.
Thương thương thương!
Mặc Oanh nhắm chặt hai mắt, tay trái bấm niệm pháp quyết, tay phải câm kiếm không ngừng vung chém, nhẹ nhàng ngăn cản đủ loại tiến công của Ninh Tâm Tình, khiến nàng ta sợ ngây người.
"Như vậy cũng được sao?"
Tâm tình lúc này của Ninh Tâm Tình rất không tốt, đã dự đoán được Cửu Chuyển Thần Huyền đan sẽ vụt khỏi tâm tay của mình.
Lúc này Mặc Oanh thức tỉnh.
Nàng nhìn Ninh Tâm Tình đang so kiếm với mình trước mắt, trong lòng run lên, lập tức nói: "Hay cho một chiêu kiếm tâm linh, nếu không phải ta đã luyện kiếm chiêu thành bản năng thì chỉ sợ sẽ bị ngươi đánh bại, tiếp theo ngươi thua chắc rồi!"
Kendgl
Mặc Oanh kích phát kiếm chiêu nhanh nhất của mình, trong nháy mắt hàng vạn kiếm quang hiện lên, Ninh Tâm Tình không kịp làm ra phản ứng gì đã bị đánh bay ra ngoài.
Nàng thual
"Không!" Ninh Tâm Tình lớn tiếng thét lên.
Không ngờ nàng lại thua như thế !
Nàng đã bỏ lỡ mất viên Cửu Chuyển Thần Huyền đan kia, trong lòng buồn bực không thôi.
"Hừ, thua thì thua, đứng đó gào thét cái gì? Còn không mau trở vê?" Quốc sư Hạ Dao liếc nhìn rồi quát lớn. "Vâng" Ninh Tâm Tình vội tra kiếm vào vỏ, liếc nhìn Mặc Oanh rồi lui đến bên người Hạ Dao.
"Trận thứ hai, Yến Du, ngươi đi." Hạ Dao tuyên bố.
"Tuân lệnh." Một thanh niên khuôn mặt tuấn tú đứng thẳng dậy, người này có vác ba thanh trường kiếm, hai mắt hẹp dài, mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lão.
"Trận này ta đánh đi!" Hoắc Vân Kiệt đứng ra ngoài.
Nhìn thấy ba thanh kiếm của Yến Du, hắn lập tức cảm thấy hứng thú nên quyết định xuất thủ.
"Hoắc Vân Kiệt, ta biết ngươi!" Yến Du một tay bấm niệm pháp quyết, tay còn lại nắm chặt một thanh kiếm, hai thanh kiếm khác thì tự động ra khỏi vỏ, lơ lửng giữa không trung, phóng thích khí tức lạnh lão.
"Nếu đã biết ta, vậy xuất kiếm đi!" Hoắc Vân Kiệt rút kiếm ra khỏi vỏ.
Hắn không dùng Bạt Kiếm Thuật mà quyết định dùng kiếm chiêu bình thường triền đấu với đối phương, tôi luyện chiêu kiếm của mình.
"Ngươi không dùng đến Bạt Kiếm Thuật lợi hại nhất sao?" Yến Du kinh ngạc.
"Dùng thì sẽ phân ra thắng bại trong nháy mắt, vậy thì chán lắm." Hoắc Vân Kiệt nói.
"Ngươi thật tự tin, xem kiếm!" Yến Du đột nhiên công kích, lao đến trước mặt Hoắc Vân Kiệt rồi vung kiếm chém xuống, hai thanh kiếm còn lại cùng đánh ra, tương đương với ba người vây công Hoắc Vân Kiệt, khiến sắc mặt hắn hơi thay đổi.
"Tam Kiếm Thuật!"
Hoắc Vân Kiệt vội vàng lui ra phía sau, tay trái bấm niệm pháp quyết, một thanh kiếm khác phía sau cấp tốc ra khỏi vỏ, hắn dùng tay trái nắm chặt, mỗi tay cầm một thanh kiếm đối chiến với Yến Du.
"Cừ thật, đây là Song Kiếm Vương?" Đám người giật mình thốt lên.
Trong hư không, Hoắc Vân Kiệt và Yến Du một người dùng hai kiếm, một người dùng ba kiếm va chạm với nhau giữa không trung, kiếm chiêu quái dị, góc độ xảo trá, người bình thường khó mà nắm lấy.
Thương thương thương!
Sau vạn lần va chạm, Hoắc Vân Kiệt bắt lấy cơ hội dùng một chiêu song kiếm hợp bích đột nhiên chém xuống, ép cho Yến Du phải dùng ba kiếm ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống hạ phong.
"Bạt Kiếm Thuật!" Hoắc Vân Kiệt cấp tốc tra kiếm vào vỏ rồi ngưng tụ khí thế, trong nháy mắt rút ra đã chém ra một khí tức lạnh lẽo đến cực điểm, lần này đã đánh bay Yến Du ra trăm dặm.
Trận chiến này là Hoắc Vân Kiệt thắng!
"Ta thua!" Yến Du rất không cam tâm, lẩm bẩm: "Ta sử dụng ba kiếm, vì sao vẫn đánh không lại Hoắc Vân Kiệt chỉ có hai kiếm?"
"Ngươi phân tâm sử dụng ba thanh kiếm, tinh thân không đủ tập trung, sức mạnh phân tán nên tất nhiên không phải là đối thủ của ta, trở về cố gắng rèn luyện thêm đi!"
Hoắc Vân Kiệt nói xong thì lui đến sau lưng Diệp Phong.
"Thì ra là thế, thụ giáo." Yến Du gật đầu rồi nhìn thật sâu vào mắt Hoắc Vân Kiệt, sau đó trở lại bên cạnh Quốc sư Hạ Dao.
"Trận thứ ba để ta đánh đi!" Một vị nữ tử đứng ra, nàng mặc một chiếc váy dài màu hồng, nhìn có chút đáng yêu, người không biết còn tưởng rằng nàng chỉ mới mười mấy tuổi.
Đây là Thu Tố Hân.
"Đối thủ của ngươi là ta." Cơ Tử Linh cười cười, đứng giằng co cách Thu Tố Hân chừng trăm mét. "Tỷ tỷ, mái tóc dài màu tím của ngươi thật xinh đẹp, có thể nói cho ta biết làm sao làm được không?" Thu Tố Hân nũng nịu hỏi.