Chương 2151: Năm trận chiến toàn thắng, cuối cùng kết thúc
Chương 2151: Năm trận chiến toàn thắng, cuối cùng kết thúcChương 2151: Năm trận chiến toàn thắng, cuối cùng kết thúc
"Được!" Cơ Tử Linh cười nói, sau một khắc nàng lại đột nhiên xuất thủ, trong nháy mắt đã tung ra hàng trăm các loại thần thông cao cấp, khiến hư không bị hào quang chói lọi cắn nuốt, làm người ta căn bản không phân rõ phương hướng.
Cùng lúc đó, Thu Tố Hân cũng xuất thủ.
Nàng cố ý dùng giọng điệu nũng nịu kia nói chuyện với Cơ Tử Linh để làm đối phương phân tâm, tiện tiên hạ thủ vi cường, nhưng ai biết Cơ Tử Linh ra tay còn nhanh hơn nàng.
OanhI
Sau một âm thanh trầm đục, Thu Tố Hân bị mấy trăm loại thân thông của Cơ Tử Linh đánh bay ra ngoài, cả chiếc váy dài màu hồng xinh đẹp kia cũng bị xé rách một đường.
"Ngươi. .. Thật là đáng giận!" Thu Tố Hân biết mình thua nên dậm chân, nước mắt rưng rưng lui đến bên người Hạ Dao.
"Không phải ngươi cũng muốn ám toán ta sao? Ha ha, chỉ tiếc tốc độ của ngươi không nhanh bằng ta." Cơ Tử Linh che miệng cười khẽ, về tới bên cạnh Diệp Phong.
"Hừ!" Thu Tố Hân cắn răng.
"Trận tiếp theo!" Hạ Dao nói xong thì sắc mặt không được đẹp lắm, họ đã liên tục thua ba trận, thua tiếp thì càng mất mặt.
"Ta tới đi!" Một thanh niên ra khỏi hàng, hắn tên là Trương Thiên Tuý.
Hắn vác một thanh Đồ Long Đao, ánh mắt sắc bén, khoác trên người bộ áo giáp cứng rắn, tản ra một luồng khí tức khát máu kinh khủng.
"Đồ Long Đao? Ta muốn xem xem cây đao này của ngươi có phải là hàng giả hay không." Long Thiên Tỉnh đứng dậy.
"Rống!"
Sau khi rống to một tiếng, trong nháy mắt Long Thiên Tinh đã tiến vào trạng thái Ứng Long, toàn thân trắng như tuyết không tì vết, cứ như khoác mây mù trên người, trong mắt lóe ra thân quang sáng chói.
"Đồ Long Trận!" Trương Thiên Tuý dùng hai tay cầm đao rồi đột nhiên chém xuống, dưới chân có một tòa sát trận to lớn hiển hiện, cấp tốc giam cầm Long Thiên Tinh trong đó, vô số đao quang chém xuống, thể hiện rõ tài năng.
"Ứng Long Khiếu Thiên!" Long Thiên Tinh gầm thét, từng tiếng gầm càn quét ra khiến cả Đồ Long Trận chấn động kịch liệt, cứ như sẽ sụp đổ vào bất cứ lúc nào.
"Liệt Diễm Thần Đỉnh!" Trương Thiên Tuý dùng một tay kết ấn, một cái bảo đỉnh ba chân hai quai toàn thân rực cháy hỏa diễm rơi xuống nện lên trán Long Thiên Tinh, khiến hắn bay ngược ra trăm mét.
"Rống!" Long Thiên Tinh lại chưa chịu thua mà đột nhiên hất cái đuôi rồng lên, quất nát Liệt Diễm Thần Đỉnh rồi đạp một chân lên mây mù, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Trương Thiên Tuý.
OanhI
Song phương va chạm kịch liệt, nhưng Long Thiên Tinh trong Đồ Long Trận rõ ràng bị áp chế thực lực nên không phải đối thủ của Trương Thiên Tuý, lập tục bị đè xuống mà đánh.
"Long Thiên Tinh, ngươi thua chắc rồi!" Trương Thiên Tuý dùng hai tay câm đao ra sức chém xuống, đánh cho lớp vảy rông bên ngoài thân thể Long Thiên Tinh không ngừng tróc ra, nhìn đã sắp thua trận làm người ta không ngừng cảm thán. "Ta sẽ không thua!" Long Thiên Tinh đột nhiên lấy mảnh vảy rồng trên mi tâm xuống, bóp nhẹ đã khiến vật này vỡ vụn, hóa thành năng lượng hùng hồn chấn động trong lòng bàn tay hắn.
"Sức mạnh Long Thần!"
Khi Long Thiên Tinh duỗi long trảo về phía trước thì toàn bộ cánh tay lập tức bị sức mạnh của vày rồng nhuộm thành màu vàng kim, nhẹ nhàng đánh bay Đồ Long Đao rồi đánh nát Đồ Long Trận, khiến Trương Thiên Tuý phun máu bay ra ngoài.
Long Thiên Tinh, thắng!
"Ta thua?" Trương Thiên Tuý nhìn lồng ngực vỡ vụn, kịch liệt ho khan vài tiếng, trên mặt đầy vẻ khó tin.
"Trương Thiên Tuý, ngươi có thể buộc ta dùng át chủ bài đã rất lợi hại, nhưng cuối cùng ta vẫn cao hơn một bậc." Long Thiên Tinh trở lại hình người, trâm giọng mà nói.
"Lần sau có cơ hội sẽ tái chiến." Trương Thiên Tuý không chịu phục lắm nên cao giọng mà nói.
"Ta chờ ngươi." Long Thiên Tinh gật đầu.
Lúc này, Kiều Giai Hi đi ra ngoài.
Thanh niên cuối cùng đứng bên cạnh Hạ Dao tên là Minh Hướng Văn cũng đi ra, nói: "Xem ra đối thủ của ta là ngươi, không sai chứ!"
"Không sai." Kiều Giai Hi gật đầu.
"Ra tay đi!" Minh Hướng Văn nói.
"Đắc tội!" Kiều Giai Hi đột nhiên nắm tay, trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái Thân Quyền Bất Diệt, khí thế trên người bùng nổ gấp mười lần, tóc cũng hóa thành màu vàng kim rực rỡ mà phiêu diêu theo gió.
Một luồng sức mạnh khí huyết hùng hồn bộc phát trong nháy mắt!
"Thể tu?" Minh Hướng Văn cười, sau đó gầm lên một tiếng, cả người xảy ra cuồng hóa, trở thành một Nham Thạch Cự Nhân cao tới tám mét, toàn thân thiêu đốt ngọn lửa nóng bỏng.
OanhI
Chỉ một quyền, Kiều Giai Hi đã bị đánh bay.
"Phốc!"
Không chỉ như thế, Kiều Giai Hi còn phun máu òng ọc, bờ môi trắng bệch, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
"Không nghĩ tới đúng không, Minh Hướng Văn mới là chiến lực cao nhất của chúng ta, đơn giản vì người này là thể tu thuần túy, có được khí lực không có gì sánh kịp." Quốc sư Hạ Dao nở nụ cười.
Mặc dù bốn trận trước thua, nhưng trận thứ năm tốt xấu gì cũng có thể thắng lại, không tính quá mất mặt.
"Ừm, thật sự rất mạnh." Diệp Phong gật đầu, thừa nhận thực lực của Minh Hướng Văn không tầm thường.
Âm!
Kiều Giai Hi lại bị đánh bay, lại phun máu òng ọc, cho dù hắn ta đạt được chân truyền của Viễn Cổ Thánh Thần Bá Hoàng, nhưng vẫn không phải đối thủ của Minh Hướng Văn.
"Ta là Cổ Thần Thánh Thể, Kiều Giai Hi, mặc dù ngươi cũng là thể tu, nhưng không bằng được ta. Bởi vì thể chất của ngươi không tính là tuyệt đỉnh chân chính." Minh Hướng Văn nói xong lại đánh ra một quyền, hất bay Kiều Giai Hi ra ngoài, vết thương chằng chịt.
"Nhận thua đi! Ngươi không phải là đối thủ của ta." Minh Hướng Văn tiếp tục ra quyền, đè lên Kiều Giai Hi mà đánh, khiến hắn không ngừng nôn ra máu, khí thế trên người không ngừng giảm xuống, suýt nữa đã không duy trì được trạng thái Thân Quyền.
"Chưởng môn!" Mặc Oanh, Hoắc Vân Kiệt, Cơ Tử Linh, Long Thiên Tinh đều không hẹn mà nhìn về phía Diệp Phong, hi vọng hắn có thể bảo Kiều Giai Hi nhận thua, tránh để bị đánh quá thảm.
"Hắn sẽ không nhận thua." Diệp Phong lại lắc đầu.
"Đúng, ta sẽ không nhận thua." Kiều Giai Hi cắn chặt răng, cứng rắn đối chọi với thế công mãnh liệt của Minh Hướng Văn rồi nện một quyền lên người đối phương, nhưng hắn lại đau đến kêu to oa oa.
"Thân thể của ta rất cứng, ngươi không đánh tan được." Minh Hướng Văn rất tự tin.
"Ta không tin không phá nổi!" Kiêu Giai Hi đột nhiên dồn sức mạnh vào trung tâm nắm đấm, giáng một quyền ầm ầm vào lồng ngực Minh Hướng Văn, nhưng chỉ nghe xoạt xoạt một tiếng, thân thể Minh Hướng Văn không chút tổn thương mà trái lại nắm đấm của Kiều Giai Hi đã tan nát.
Tiên huyết chảy ra cuồn cuộn, hắn cảm thấy đau đớn thấu xương.