Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1956 - Chương 2211: Tử Tịch Tiên Đế, Hắc Ngục

Chương 2211: Tử Tịch Tiên Đế, Hắc Ngục Chương 2211: Tử Tịch Tiên Đế, Hắc NgụcChương 2211: Tử Tịch Tiên Đế, Hắc Ngục

Trong tinh hệ hoàn toàn tĩnh mịch, Lôi Vô Đạo và người hộ đạo sóng vai đứng thẳng, cách không giằng co với Tiên Đế tâng bảy mươi của Hắc Ngục, không khí ở hiện trường có vẻ rất nghiêm túc và tĩnh mịch, làm toàn thân người ta không thoải mái.

Cuối cùng, Lôi Vô Đạo dẫn đầu hỏi: "Phải xưng hô các hạ như thế nào?"

"Tử Tịch Tiên Đế." Nam tử khô gầy nói, giọng nói khàn khàn lạnh lùng.

"Thì ra là Tử Tịch Tiên Đế đại danh đỉnh đỉnh! Tiền bối, ngài là Tiên Đế tầng bảy mươi, chắc hẳn cũng thuộc hàng ngũ đỉnh cấp dù là ở Hắc Ngục." Lôi Vô Đạo chắp tay và nói.

"Đại danh đỉnh đỉnh? Ngươi biết ta?" Tử Tịch Tiên Đế nhíu mày, thuận miệng hỏi.

"Tiền bối chính là Tiên Đế tâng bảy mươi, mặc dù ta là kẻ đến sau, hôm nay cũng là lần đầu tiên được biết tục danh của ngài, nhưng ngày xưa ngài nhất định là đại danh đỉnh đỉnh." Lôi Vô Đạo khua môi múa mép.

Nghe vậy, Tử Tịch Tiên Đế cười lạnh và nói: "Thật là một kẻ miệng lưỡi trơn tru, nhưng lời ngươi nói không thành vấn đề, năm đó bản đế cũng không phải hạng người vô danh, mà có thể khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật."

"Đúng thế." Lôi Vô Đạo cười nói, chợt thay đổi đề tài mà hỏi: "Không biết bây giờ những tiền bối khác của Hắc Ngục đang ở phương nào?"

"Tất nhiên là bị trấn áp trong Hắc Ngục." Tử Tịch Tiên Đế nhún vai, nói ra một sự thật làm Lôi Vô Đạo và người hộ đạo đều lập tức biến sắc.

"Trấn. .. Trấn áp?" Hai người nhịn không được thốt ra.

"Đây là chuyện gì?" Lôi Vô Đạo vội hỏi.

Tử Tịch Tiên Đế cười nhạo nói: "Không phải các ngươi nghĩ Hắc Ngục là một thế lực rất cường đại đó chứ?"

"Chẳng lẽ không phải?" Lôi Vô Đạo và người hộ đạo nhìn nhau, đều nhíu mày, cảm thấy mình đang tiếp xúc với một chân tướng trọng yếu thời kỳ Thượng Cổ nên đều rất hứng thú.

Tử Tịch Tiên Đế không trả lời ngay.

Gã tham lam nhìn về phía các nơi trong Vũ Trụ, cười khằng khặc quái dị hai tiếng rồi đột nhiên há miệng hút vào.

Soạt!

Tinh vực xung quanh cấp tốc trở nên ảm đạm, vô số năng lượng tràn đến tụ lại vào miệng Tử Tịch Tiên Đế, bị gã luyện hóa thành vô số tinh hoa sinh mệnh.

Sau một khắc, kỳ tích phát sinh.

Thân thể khô cạn đến mức chỉ còn lại một lớp da của Tử Tịch Tiên Đế lập tức trở nên tràn đầy, chỉ đảo mắt qua đã khôi phục hình dạng năm đó.

Đây là một nam tử trung niên cường tráng, có cái mũi ưng, hai mắt sắc bén như đao, môi mỏng có vẻ cay nghiệt lạnh lếo, còn có một đôi tay quỷ dị.

Nghiêm chỉnh mà nói, đây không phải là tay! Mà là một đôi lợi trảo!

Mà đây chính là Tử Tịch Tiên Đế.

"Thì ra đây là chân thân của ngươi." Lôi Vô Đạo nhìn Tử Tịch Tiên Đế đã khôi phục hình dáng cũ từ trên xuống dưới. "Ta chính là kê tinh." Tử Tịch Tiên Đế nói: "Vô số năm trước, bản thể của ta là một con gà, vê sau nhảy lên tổ Phượng Hoàng cắn nuốt trứng Phượng Hoàng rồi lột xác thành hình người, nhưng chẳng biết tại sao hai tay vẫn luôn duy trì dạng chân gà."

"Còn có thể như vậy? !" Lôi Vô Đạo và người hộ đạo nhìn nhau, cũng nhìn ra vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương, không nghĩ tới một con gà cũng có thể tu luyện tới Tiên Đế tâng bảy mươi.

Ngẫm lại thật là hơi buồn cười.

Lúc này, Tử Tịch Tiên Đế nói: "Hẳn các ngươi rất hiếu kì về Hắc Ngục, coi như chúng ta hữu duyên nên bản đế sẽ nói cho các ngươi biết chân tướng liên quan tới Hắc Ngục."

"Hắc Ngục xuất hiện vào vô số năm trước. Không ai biết nó hình thành từ lúc nào, chỉ biết đó là một ngục giam siêu cấp tọa lạc ở biên hoang Vũ Trụ, giam giữ rất nhiều cường giả đỉnh cấp."

"Hắc Ngục rất đáng sợ. Bên trong có một loại ma thú chuyên dùng để trừng phạt phạm nhân Hắc Ngục, bình thường bọn chúng luôn ngủ say, nhưng cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện để cắn nuốt phạm nhân. Bởi vậy phạm nhân đều muốn chạy trốn."

"Cứ như vậy, trải qua vô số năm cố gắng, rốt cục cũng có người phát hiện ra con đường rời khỏi Hắc Ngục, mặc dù phải trả giá rất lớn, nhưng chung quy vẫn có thể thuận lợi thoát thân."

"Vì ta đắc tội một Tiên Đế tâng tám mươi nên đã bị giam vào Hắc Ngục."

"Ở nơi đó, ta gặp rất nhiều cường giả nói chuyện hợp ý, thực lực cũng mạnh, ai cũng là nhân tài, sống cũng khá thoải mái."

"Thẳng đến ngày ma thú Hắc Ngục xuất hiện!"

"Nó há miệng ra liên ăn mất người bạn tù Tiên Đế tâng bảy mươi ngày thường rất thân thiết với ta, nhưng chẳng biết tại sao nó lại không ăn ta mà chỉ ngửi ngửi khí tức trên người ta, để lại cho ta một ánh mắt quỷ dị rồi ung dung rời đi."

"Ta ý thức được chờ con ma thú Hắc Ngục kia thức tỉnh lần nữa thì nhất định sẽ tới ăn ta."

"Cho nên ta tìm kiếm tung tích tiền nhân lưu lại, rốt cục cũng đã thoát khốn trước khi ma thú Hắc Ngục thức tỉnh để lấy lại được tự do, đi ra Vũ Trụ bên ngoài."

"Bởi vì trước khi bị giam giữ trong Hắc Ngục, ta giết chóc quá nhiều nên cũng đắc tội nhiêu người, cho dù đi ra cũng bị cường địch truy sát, khi ta tứ cố vô thân lại được một đám người thần bí cứu đi, thuận lợi giữ được một mạng.”

"Vê sau ta mới biết người cứu mình chính là cường giả trốn ra từ Hắc Ngục. Bọn họ tạo thành một thế lực ôm nhau sưởi ấm, về sau cũng đánh chết những tu hành giả biết vê Hắc Ngục chân chính."

"Từ đây, Hắc Ngục trở thành bí mật."

"Chúng ta thì lắc mình biến hoá, cũng lấy cái tên Hắc Ngục để chế tạo ra một thế lực đỉnh cấp làm người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, đi theo chủ nhân của Hắc Ngục thực lực cường đại, không ngừng quét ngang các phương, xưng vương xưng bá.'

“Nhưng sau đó chúng ta gặp một người - Ngự Linh Thiên Tôn!

"Lúc đó nữ nhân kia còn chưa trở thành Thiên Tôn, nhưng đã là Tiên Đế đỉnh cấp trên tâng chín mươi, chiến lực phi thường đáng sợ”"

"Dưới thế công của ả, Hắc Ngục bị đánh nổ, cả ta cũng bị đánh thành mảnh vụn, rõ ràng đã chết mất, nhưng chẳng biết tại sao lại sống lại ở mảnh tinh vực này."

“Có lẽ là ác niệm đã làm ta phục sinh."

"Sau khi sống lại, ta hấp thu ký ức của một ít sinh linh gân đây, mới biết Ngự Linh Thiên Tôn đã trở thành Thiên Đạo cảnh rồi phi thăng rời đi." Tử Tịch Tiên Đế trầm giọng giải thích.
Bình Luận (0)
Comment