Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1965 - Chương 2220: Song Song Ngã Xuống, Vòng Sáng

Chương 2220: Song song ngã xuống, vòng sáng Chương 2220: Song song ngã xuống, vòng sángChương 2220: Song song ngã xuống, vòng sáng

Nghe vậy, Diệp Phong vui mừng cười.

Hai người chỉ không thể Chứng Đạo thành Thiên Tôn ở Vũ Trụ song sinh thôi, nhưng không có nghĩa là họ không thể trở thành Thiên Tôn, chỉ cần Tiểu Vũ Trụ không ngừng lớn mạnh, trở thành Vũ Trụ siêu lớn có thể sánh ngang với Vũ Trụ song sinh thì Long Thiên Tinh và Kiều Giai Hi vẫn còn hi vọng Chứng Đạo Thiên Tôn.

Chỉ là Diệp Phong không nói ra.

'A...P

Kiều Giai Hi bỗng chỉ lên đầu Long Thiên Tinh, phát hiện trên đó lại có thêm một vòng sáng màu vàng kim, đường kính một thước, cách đỉnh đầu Long Thiên Tinh nửa thước.

"Đây là cái gì?" Long Thiên Tinh dùng tay đụng vào, lại phát hiện vật này là hư ảnh nên không chạm vào được, khi mình lắc đầu thì vòng sáng cũng động đậy theo, từ đầu đến cuối luôn duy trì cự ly nửa thước trên đầu mình.

"Hiện tượng bình thường thôi, không cần để ý tới." Diệp Phong nói.

"Hắc hắc, mặc dù không quen ngay được, nhưng may mắn không phải màu xanh lá nên cũng không sao. Long Thiên Tinh nói đùa.

"Ha ha ha!" Kiều Giai Hi bật cười.

Diệp Phong nhìn về phía Kiều Giai Hi, nói: "Tiếp theo ta sẽ phục sinh cho ngươi, sau đó trên đầu của ngươi cũng sẽ xuất hiện vòng sáng tương tự, không cần để ý tới là được."

Nói xong, hắn nâng bút viết tên của Kiều Giai Hi.

Nửa khắc sau, ba chữ "Kiều Giai Hi" trên danh sách tông môn lại sáng lên lần nữa, thân thể của hắn dần dần ngưng thực, trên đỉnh đầu cũng xuất hiện một vòng sáng màu vàng kim.

Từ đó, hai người triệt để phục sinh.

"Rốt cục cũng sống lại!"

Kiều Giai Hi vuốt ngực của mình, vui đến phát khóc, cùng Long Thiên Tinh ôm lấy Diệp Phong, trong lòng rất cảm động, thậm chí còn ứa ra chút nước mắt.

"Đừng như vậy, ta không có hứng thú với các ngươi!" Diệp Phong đẩy hai người ra: "Quên nói với các ngươi, bởi vì các ngươi lợi dụng Tiểu Vũ Trụ của ta để phục sinh, cho nên các ngươi cũng có bất tử chỉ thân."

"Bất tử chi thân?" Hai người như muốn ngừng thở: "Chưởng môn, là đánh mãi không chết giống như ngài sao?"

"Đúng vật, những yếu hơn ta một chút." Diệp Phong lại thay đổi đề tài: "Sau khi các ngươi bị đánh nổ thì có thể tự động phục hồi, nhưng cần đến thời gian nhất định, mà ta thì khác, ta có thể trở về trạng thái đỉnh phong trong nháy mắt."

"Vậy cũng rất biến thái!"

"Không nghĩ tới sau khi chết một lần, chúng ta còn có thể thu hoạch được loại thiên phú biến thái này.'

Hai người có chút kích động.

Diệp Phong cười cười rồi dặn dò: "Nhớ kỹ! Đừng nói chuyện này cho bất cứ kẻ nào, cũng không nên nói ra các ngươi được ta phục sinh, ta không muốn chuyện này bị đệ tử tông môn còn lại biết được, để tránh làm bọn họ cuồng vọng tự đại, không trân quý sinh mệnh."

"Vâng." Long Thiên Tinh và Kiều Giai Hi trịnh trọng gật đầu.

"Sau khi đi ra ngoài, nếu bị những người khác hỏi thí các ngươi cứ nói mình được ta cứu đi vào thời khắc cuối cùng, căn bản không chết, hiểu chưa?" Diệp Phong căn dặn bổ sung.

"Đã rõ!" Hai người trịnh trọng gật đầu.

"Rất tốt.' Diệp Phong gật đầu, thu hồi danh sách tông môn và bút lông rồi nhìn về phía nơi xa, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo: "Tiếp theo đi ra ngoài giết địch!"

Trên Tây Vực của đại lục Thần Châu, Yến Côn nhìn ra xung quanh mà không phát hiện bóng dáng của Diệp Phong đâu, lập tức lớn tiếng cười nhạo và nói: "Diệp Phong, ngươi là con rùa đen rụt đầu, đệ tử của mình bị giết mà cũng không dám ra ngoài phóng cái rắm, thật là tên phế vật!"

Thanh âm của gã cực kỳ chói tai.

Khi các đệ tử Phiếu Miểu tông nghe thấy tiếng nói làm bọn họ khó chịu này thì đều giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể hóa thân thành Diệp Phong để chém giết Yến Côn.

"Không thích hợp!"

"Dựa theo tính tình của Diệp chưởng môn thì hắn không có khả năng không xuất thủ, chẳng lẽ là sợ?"

"Không có khả năng, đầu của hắn còn cứng hơn cả Bình Đầu Ca, cho dù đối phương là Tiên Đế tầng một trăm thì hắn cũng không chịu chùng bước mà xuất thủ, ta đoán là gặp phải biến cố rồi."

Những người của các thế lực lớn đều không hiểu.

Lấy nhận thức của bọn họ đối với Diệp Phong, nếu là bình thường thì hắn đã sớm đánh đến chém kẻ địch thành tám khúc, nhưng hôm nay đã trôi qua một khắc mà Diệp Phong vẫn chưa xuất hiện.

Chuyện này quá khác thường!

"Diệp Phong, ngươi không dám sao?”

"Ta biết rồi, nhất định ngươi là sợ Hắc Ngục Ma Tông đứng sau lưng ta, ha ha hail"

"Thì ra ngươi cũng biết sợi"

Yến Côn ngửa mặt lên trời cười to.

RẹtI

Nhưng đúng lúc này, một ánh hào quang sáng chói giáng xuống từ trên trời, trong nháy mắt đã bổ vào Yến Côn rồi xé nát cái miệng gã, cả đầu lưỡi cũng bị cắt mất, gã ú a ú ớ, rốt cuộc không nói ra được lời nào nữa.

Cảnh này lập tức khiến toàn trường nổ tung.

Bọn họ biết Diệp Phong đã đến rồi!

"Nghe nói ngươi rất ngông cuồng?"

Một giọng nói lạnh nhạt truyền khắp đại lục Thần Châu trong nháy mắt, đồng thời lấy hình thức dao động pháp tắc cấp tốc truyên vào sâu trong Vũ Trụ xa xôi, được vô số người nghe thấy.

Trên không Tây Vực của đại lục Thần Châu.

Chỉ trong khoảnh khắc, sấm sét vang dội.

Vô số dị tượng kinh khủng bộc phát, giống như có một Vũ Trụ khác giáng lâm ngay trên không đại lục Thần Châu, mạnh như những Tiên Đế Viễn Cổ tâng năm mươi kia cũng sinh ra cảm giác sợ hãi đến từ tận sâu trong linh hồn.

Yến Côn và mấy vạn tên cường giả của Hắc Ngục Ma Tông bị uy áp nhắm vào thì lập tức bị áp chế ngay tại chỗ.

Bọn họ muốn động, lại phát hiện không thể động đậy được.

"Xong đời!" Yến Côn chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh.

Gã muốn chạy trốn, lại trốn không thoát.

"Phó tông chủ, cứu tal" Yến Côn bị buộc bất đắc dĩ, mặc dù miệng đã bị xé nát, đầu lưỡi cũng bị cắt mất, nhưng vẫn có thể dùng dao động pháp tắc truyền tin tức ra, câu nói của gã bị vô số người nghe thấy.

"Cứu ngươi? Thiên Vương lão tử tới cũng không cứu được ngươi, hôm nay ngươi sẽ chết rất thảm!" Giọng nói của Diệp Phong vang lên.
Bình Luận (0)
Comment