Chương 2228: Diệp Phong chờ đó cho ta
Chương 2228: Diệp Phong chờ đó cho taChương 2228: Diệp Phong chờ đó cho ta
Âm ầmI
Có đệ tử đời thứ chín đã trùng kích Tiên Tôn, làm xuất hiện lôi đình mênh mông cuồn cuộn.
"Phiếu Miểu tông lại có người độ kiếp?"
"Đừng nhìn nữa, hiện tượng bình thường thôi mà, người của tông môn này cực kì tà dị, hâu như ngày nào cũng có người đột phá cảnh giới, lôi kiếp không ngừng, chưa từng yên tĩnh."
"Nhưng lần này hơi bị mạnh đấy!"
"Nhìn kìa, hình như là mấy trăm Tiên Tôn cùng độ kiếp, hẳn là dùng đến Cửu Chuyển Huyền Đan?"
Những người của các thế lực lớn nghị luận ầm ï.
Lúc này Diệp Phong phát hiện sau khi các đệ tử đời thứ chín uống xong canh Phượng Hoàng thì căn cơ trở nên càng hùng hậu, đã thỏa mãn điều kiện dùng đến Cửu Chuyển Huyền Đan.
Kết quả là hắn xuất thủ.
Soạt một tiếng, một vạn viên Cửu Chuyển Huyền Đan giống như Thiên Nữ Tán Hoa, trong nháy mắt đã rơi xuống trước mặt tất cả đệ tử đời thứ chín.
"Dùng đến Cửu Chuyển Huyền Đan, thừa thế xông lên, xung kích Tiên Đế cảnh trong truyền thuyết đi!" Giọng nói của Diệp Phong rất thâm trầm.
Các đệ tử đời thứ chín nắm chặt Cửu Chuyển Huyền Đan, trên mặt lập tức tràn đầy vẻ vui thích.
"Đa tạ chưởng môn!" Nói xong, bọn họ uống đan dược vào.
Các thành viên cũ của tông môn đã sớm là Tiên Đế, uống xong một bát canh Phượng Hoàng thì căn cơ trở nên càng vững chắc, nhục thân tăng cường, tu vi cũng đột phá.
"Tiên Đế tâng bốn!" Hỗn Độn Thể Dược Trường Sinh uống xong một bát canh thì phát hiện thân thể của mình tràn đầy sức mạnh, thừa thế xông lên đột phá cái chắn tu vi, thành công phá cảnh.
"Ha ha, ta cũng đột phá!" Diệp Thanh Liên thuận thế phá cảnh, bước vào Tiên Đế tầng bảy.
"Cái gì!" Dược Trường Sinh lập tức im lặng, thâm nghĩ mình đường đường là Hỗn Độn Thể và Âm Dương Thần Đồng, còn là Tiên Đế tâng ba mươi ba chuyển thế, vậy mà không bằng một nha đầu?
Nghĩ đến đây, hắn im lặng nghẹn họng.
Diệp Phong ngôi trên bàn tiệc.
Sau khi các thành viên tông môn đột phá cảnh giới, hắn có thể cảm nhận được mình đang mạnh lên, nhưng bởi vì hắn đã là Tạo Hóa cảnh tâng bốn mươi bảy nên hiệu quả tăng cường khi thành viên tông môn đột phá cũng không quá rõ ràng.
Hắn cầm lấy bát sứ uống một ngụm canh.
Nước canh trong veo, hậu vị vô tận.
Đây là nước canh ngon nhất mà Diệp Phong từng thưởng thức qua, chỉ uống một ngụm đã có thể làm toàn thân hắn thoải mái, cứ như ngồi trên phi thuyền to lớn du đãng trên Tứ Hải.
"Thật không tệ!"
"Gà nuôi trong tông môn tốt nhất nên có huyết mạch Phượng Hoàng, như vậy về sau có thể ăn nhiều trứng gà và canh gà, bồi bổ thân thể cho các đệ tử."
"Đáng tiếc, gà không dễ bắt!" Diệp Phong cảm khái.
Ở Nam Vực của đại lục Thần Châu.
Một tòa phế tích bỗng nổ tung, Tử Tịch Tiên Đế nhảy ra từ trong đó, khí tức trên người quay về đỉnh phong, cái cánh bị chém đứt cũng đã hoàn toàn khôi phục.
"Diệp Phong đáng chết, ngươi chờ đó cho ta!" Gã tức không nhịn nổi trực tiếp lao thẳng đến Phiếu Miểu tông.
Nam Vực của vương quốc Linh Diệu.
Phiếu Miểu tông.
Thành viên tông môn đã đột phá xong xuôi, đang điều chỉnh trạng thái ngat trên quảng trường tông môn, cho dù là đệ tử đời thứ chín nhập môn cuối cùng cũng đã tấn thăng thành Tiên Đế tâng một.
Căn cơ của bọn họ cực kỳ hùng hậu, mỗi người đều là thiên tài chân chính.
"Diệp Phong, ngươi chết đi cho tai"
Ngay trong ngày đại hỉ này, một giọng nói tràn ngập phẫn nộ và sát ý nổ vang, không chỉ làm thành viên của Phiếu Miểu tông chấn động đến phun máu òng ọc, còn hấp dẫn vô số tu hành giả của đại lục Thần Châu chú ý rồi lập tức nhìn lại.
"Là Tử Tịch Tiên Đết"
"Cái cánh của hắn đã mọc trở lại."
"Đây là muốn đến Phiếu Miểu tông lấy lại mặt mũi!"
Đám người nghị luận ầm ï.
Diệp Phong bay lên không trung nhìn chằm chằm Tử Tịch Tiên Đế khí thế hung hăng, hắn đặt nửa bát canh Phượng Hoàng trước mặt, nhấch miệng cười một tiếng và nói: "Thì ra là Tử Tịch Tiên Đế, đường xa mà đến, không có gì chiêu đãi, uống canh không?"
Tử Tịch Tiên Đế đang muốn tức giận mắng. Nhưng khi gã phát hiện chén canh kia có mùi thơm nồng đậm và khí tức pháp tắc đồng căn đồng nguyên với gã, sau khi uống hết có thể sinh ra tác dụng khá lớn cho mình. Thế là gã vô thức hỏi:
"Diệp Phong chết tiệt, ngươi cho rằng lúc này chủ động chịu thua, còn cầm canh cho ta uống liền có thể làm nguôi ngoai lửa giận trong lòng bản đế sao? Thật là si tâm vọng tưởng!"
Lời nói này vang vọng cực lớn.
Tu hành giả của Thần Châu đều nghe thấy rõ rõ ràng ràng.
"Diệp Phong chịu thua?"
"Không thể nào?"
"Đầu của hắn còn cứng hơn Bình Đầu Ca, sao lại chịu chủ động nhận thua trước Tử Tịch Tiên Đế?"
"Hẳn là Diệp chưởng môn không hi vọng đệ tử của Phiếu Miểu tông bị Tử Tịch Tiên Đế săn giết, cho nên quyết định chịu thua, thật là một tông chủ quá tốt!"
Những người của các thế lực lớn nghị luận.
Nhưng lời nói sau đó của Diệp Phong lại đột nhiên trở nên cợt nhã, suýt làm đám người gãy eo.
"Tử Tịch Tiên Đế, ngươi hiểu lâm, ta không phải chịu thua ngươi, ta muốn nói với ngươi rằng Phiếu Miểu tông của chúng ta vừa dùng cái cánh của ngươi nấu một nồi canh lớn, đây là một chén nhỏ cuối cùng đấy, hương vị rất mỹ vị."
Nói xong, Diệp Phong đã uống một hơi cạn sạch chén canh này. "Ha ha, sảng khoái! Nếu được thì ngươi có thể tự chặt cánh gà của mình xuống không, ta muốn tiếp tục nấu canhl"
"Đúng rồi, ta còn thích ăn trứng gà, ta hi vọng ngươi đừng không biết điều." Diệp Phong cười hắc hắc và nói.
"Ngươi! Tìm! Đường! Chết!"
Biết cái cánh của mình bị dùng để nấu canh, còn bị Diệp Phong uống, đáng giận hơn là đối phương còn muốn ăn trứng gà của mình, Tử Tịch Tiên Đế đã tức đến lỗ mũi phun lửa, tràn ngập sát ý đập xuống một trảo.