Chương 2229: Diệp Phong chờ đó cho ta
Chương 2229: Diệp Phong chờ đó cho taChương 2229: Diệp Phong chờ đó cho ta
"Hừ!" Diệp Phong hừ lạnh một tiếng, dùng hình thái Thánh Thần đánh bay Tử Tịch Tiên Đế, cũng cấp tốc đuổi kịp rồi lấy Tử Kim thần kiếm dùng Giới Nguyên Tử Kim chế tạo ra, dựa theo nghiên cứu trước đó mà điểm một kiếm lên vị trí trên cánh của Tử Tịch Tiên Đế.
Crắc!
Cánh của Tử Tịch Tiên Đế trật khớp tại chỗ.
Diệp Phong thừa thắng truy kích, trong nháy mắt đã xuất kiếm mấy vạn lần, đều cắt lên điểm yếu trên cánh rồi lại chém đứt phăng tận gốc cái cánh vừa mới mọc ra.
"Làm sao có thể?" Tử Tịch Tiên Đế lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
"Tất cả đều có khả năng."
Diệp Phong đá một cước qua, hất cái cánh bị chém xuống đến quảng trường tông môn, sau đó xách kiếm đuổi theo Tử Tịch Tiên Đế, lại chém mạnh vào cái cánh còn lại của gã.
"Ngươi là ma quỷ!"
Tử Tịch Tiên Đế bị dọa đến toàn thân run rẩy, để có thể cấp tốc thoát thân, gã lập tức run mạnh thân thể, phần lớn lông vũ tự động tróc ra, hóa thành vô số lợi kiếm chém về phía Diệp Phong.
"Còn có chiêu này?" Diệp Phong trợn tròn mắt, chắp tay trước ngực, trước mặt xuất hiện một vòng xoáy thu nạp tất cả lông vũ, sau đó mới phát hiện một con gà lửa toàn thân trụi lủi vỗ lấy cái cánh còn lại để chật vật chạy trốn.
"Diệp Phong, ngươi chờ đó cho tai"
Tử Tịch Tiên Đế nói ra lời nói căm hận nhất, lại chạy trốn nhanh nhất, chỉ đảo mắt mà đã lao vào sâu trong Vũ Trụ, cả Diệp Phong cũng khó mà phát giác tung tích của đối phương.
"Chạy rồi à?" Diệp Phong nhíu mày, nhưng lại không đuổi theo.
Bởi vì cả hắn cũng không biết Tử Tịch Tiên Đế chạy đi đâu, giống như trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian.
"Tử Tịch Tiên Đế cũng không địch lại?"
Những Tiên Đế Viễn Cổ đang quan sát cuộc chiến trên các nơi trong Vũ Trụ xem hết toàn bộ quá trình đều hoá đá tại chỗ.
"Diệp chưởng môn quá vô địch!"
"Cả Tử Tịch Tiên Đế lên đến cảnh giới Tiên Đế tâng bảy mươi cũng không phải là đối thủ của Diệp Phong, nói vậy chẳng lẽ hắn có thể đánh ngang tay với những cường giả đỉnh cấp như Lữ Thiên Tôn?"
"Sợ là không được..
"Vì sao?"
"Tiên Đế tâng tám mươi là một đường ranh giới, tâng bảy mươi chín nhìn như chỉ kém tâng tám mươi một cấp bậc, nhưng chênh lệch chân chính như một hồng câu khó mà vượt qua."
"Thì ra là thế, thêm kiến thức."
Những người của các thế lực lớn nghị luận ầm ï.
Phiếu Miểu tông.
Diệp Phong đáp xuống mặt đất, nhìn đống lông gà đầy đất và cái cánh gà mới tinh kia thì đầu tiên là ngẩn ra một chút, sau đó chợt ngửa mặt lên trời cười to, nói: "Mau đi rửa nồi rửa chén, chúng ta tiếp tục hầm canh gà, làm tiệc tối lửa trại!"
"Chưởng môn uy vũ!" Các thành viên trong tông môn giơ cao bát đũa.
Sâu trong Vũ Trụ, Tử Tịch Tiên Đế trốn trong khu vực trung tâm của một hành tinh cổ để chữa thương, cái cánh gấy nhanh chóng mọc ra, toàn thân đã trụi lủi không còn một cọng lông gà.
"Diệp Phong, ta muốn ngươi chết!"
Nói xong, Tử Tịch Tiên Đế bắt đầu chữa thương, chuẩn bị thương thế khỏi hẳn lại kích hoạt một đại sát khí nghiền nát Phiếu Miểu tông từ khoảng cách nửa Vũ Trụ.
Phiếu Miểu tông, quảng trường tông môn.
Diệp Phong cố gắng nhổ sạch lông gà trên cái cánh, sau đó chặt thịt gà thành kích thước quả đấm, chờ các loại thiên tài địa bảo đến rồi ném vào nồi lớn, nhóm lửa tiến hành chế biến.
Mùi thơm nồng đậm toả ra trong nháy mắt.
"Thật quá thơm!"
"Ta đã đói bụng, muốn lập tức ăn."
Các đệ tử thèm ăn không ngừng nuốt nước bọt, dùng tốc độ nhanh nhất rửa sạch bát đũa, vây quanh nồi lớn rồi dán mắt nhìn chằm chằm nồi canh.
"Đừng có gấp, còn phải hầm ba ngày."
Diệp Phong đã rất có kinh nghiệm, tự mình dạy các đệ tử Lý Kiều Kiều bên người chế biến canh như thế nào, sau đó mới đậy nắp nồi lại, dùng lửa nhỏ từ từ hầm.
"Các ngươi xem lửa, ta Luyện Khí."
Diệp Phong bàn giao mấy câu cho Lý Kiêu Kiều rồi ngồi lên cái ghế một bên, đặt xuôi hai tay, đống lông gà đầy đất trước mặt cấp tốc lơ lửng, tất cả đều bị đạo hỏa hòa tan.
Xuy xuy xuy!l
Âm thanh cứ như dầu nóng nhỏ lên nồi sắt nung đỏ vang lên, tạp chất của đống lông gà này đều bị bức ra, chỉ để lại khí dịch thuần túy.
Diệp Phong không ngừng đánh pháp quyết vào.
Ba ngày sau, mười mấy vạn thanh phi kiếm lơ lửng giữa không trung, đám người ai cũng nhìn lom lom.
"Không hổ là Tử Tịch Tiên Đế, hình thể rất lớn, chỉ lông gà rơi xuống thôi cũng đã lên đến mười mấy vạn sợi, hiện nay mỗi thành viên trong tông môn có sẽ được một thanh phi kiếm."
Diệp Phong lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Khi luyện chế những phi kiếm này, hắn tăng thêm một chút Giới Nguyên Tử Kim ngoài định mức, tăng độ cứng và năng lực kháng xung kích, khiến chúng còn mạnh hơn nhóm đầu tiên.
"Mặc Oanh, các ngươi giải trừ nhận chủ cho phi kiếm của mình rồi trả lại cho ta, tiếp theo ta sẽ phân chia nhóm phi kiếm thứ hai cho tất cả các ngươi."
Nghĩ lại, Diệp Phong sửa lời:
"Thôi, không cần trả lại nhóm phi kiếm đầu tiên, dù sao cũng có rất nhiều Phượng Hoàng Vũ Phi Kiếm, ba ngàn thanh phi kiếm nhóm đầu tiên xem như đồ chơi cho các ngươi."
Sau một khắc, Diệp Phong phất ống tay áo một cái, trong đó có hơn tám mươi lăm ngàn thanh phi kiếm cấp tốc bay ra, lần lượt rơi xuống trước mặt mỗi thành viên tông môn, dù là Thái Thượng trưởng lão, trưởng lão, chấp sự, linh thú, đệ tử, ai cũng có được một thanh. Mấy vạn thanh còn lại bị Diệp Phong thu vê.
Đây sẽ trở thành lễ vật của thành viên mới của tông môn.
Đám người cấp tốc luyện hóa phi kiếm mới.
Loại phi kiếm này mỏng như cánh ve, ngoại hình bày ra hình giọt nước kéo dài, mặt ngoài hiện ra ánh sáng màu tím nhạt, dễ nhìn hơn nhóm đầu tiên rất nhiều.
Uy lực cũng tăng lên không ít.
"Tiếp theo là uống canh đi!" Diệp Phong nhìn về phía nồi lớn.
OanhI
Trùng hợp là lúc này nắp nồi đã bị hơi nước bắn lên lơ lửng giữa không trung, trong nồi tản ra mùi thơm nồng đậm, chỉ trong khoảnh khắc đã tràn ngập cả tòa Phiếu Miểu tông.
"Thật quá thơm!"
"Hình như còn thơm hơn nồi đầu tiên nữa."
"Bởi vì tăng thêm Thập Tam Hương."
Các đệ tử mồm năm miệng mười nghị luận.