Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1975 - Chương 2230: Đòn Tiến Công Của Tử Tịch Tiên Đế

Chương 2230: Đòn tiến công của Tử Tịch Tiên Đế Chương 2230: Đòn tiến công của Tử Tịch Tiên ĐếChương 2230: Đòn tiến công của Tử Tịch Tiên Đế

Diệp Phong phất ống tay áo một cái, canh trong nồi liền được lưới lọc lượt qua rồi rơi vào mười cái chum đựng nước đã được rửa sạch sẽ, hắn để đó một lát rồi lại phân phát cho tất cả thành viên tông môn.

"Uống ngon thật!" Thái Thượng trưởng lão Tuyết Vũ thưởng thức món canh, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn về phía Diệp Phong cách đó không xa, không nghĩ tới tài nấu nướng của hắn còn lợi hại hơn Lý Kiều Kiều nhiều như vậy.

"Lần này đi theo chưởng môn học nấu canh lại giúp tài nấu nướng của ta tiến triển không ít, qua mấy ngày ta đi bên ngoài bắt mấy con gà trở về nuôi." Lý Kiêu Kiều nói như vậy.

Diệp Phong cười nói: "Gà nhất định phải nuôi đủ hai năm rưỡi, như vậy mới thích hợp nấu canh."

"Là vì nguyên nhân gì?" Lý Kiêu Kiều không hiểu.

Diệp Phong cười không nói.

Đám người tiếp tục uống canh.

Sâu trong Vũ Trụ.

Bên ngoài một ngôi sao hoang vu, Tử Tịch Tiên Đế chậm rãi đi ra, cái cánh gãy sớm đã khỏi hẳn, đồng thời hóa thành hình người.

"Diệp Phong, ngươi xong đời rồi!" Tử Tịch Tiên Đế phun ra một viên bảo châu Phượng Hoàng giống như quả trứng, có thể nhìn thấy bên trong phong ấn một bóng dáng quỷ dị, toả ra khí tức cực kỳ đáng SỢ.

"Không nghĩ tới ta sẽ dùng đến vật này." Tử Tịch Tiên Đế cắn răng.

Bóng đen này là một đại hung nhân tội ác chồng chất, đã từng cắn nuốt vô số tinh hệ, vê sau bị vô số cường giả trấn áp trong Hắc Ngục.

Sau khi Tử Tịch Tiên Đế bị giam vào Hắc Ngục thì quen biết một vài bằng hữu, ban đầu cũng không có qua lại gì với bóng đen này, nhưng trong một lần tình cờ, bọn họ đi dạo trong Hắc Ngục lại bị đối phương đánh lén, dẫn đến một Tiên Đế tâng bảy mươi mất mạng.

Thế là Tử Tịch Tiên Đế liên hợp mấy với Tiên Đế tầng bảy mươi, hao phí trăm năm rốt cục cũng trấn áp được bóng đen, lại dùng bảo châu Phượng Hoàng phong ấn lại.

"Luyện hóa nhiều năm như vậy, bóng đen này đã bị bảo châu Phượng Hoàng triệt để áp chế, nếu lập tức thả ra thì uy lực nó bộc phát có thể tiếp cận vô hạn với Tiên Đế tâng tám mươi trong truyền thuyết."

"Diệp Phong, ta không tin chiêu này không thể san bằng Phiếu Miểu tông của các ngươi!"

"Kiệt kiệt kiệt!"

Tử Tịch Tiên Đế nhe răng cười gắn.

Sau đó gã phun ra một ngụm tinh huyết để thôi động Phượng Hoàng bảo châu, khiến vật này thả bóng đen ra.

"Rống!"

Mới xuất hiện thì cái bóng đen đã ngửa mặt lên trời hét dài, bộc phát ra uy áp đáng sợ làm cả Tử Tịch Tiên Đế cũng run rẩy, cũng may bóng đen đã mất đi thần trí, không có mệnh lệnh của gã sẽ không xuất thủ với kẻ nào.

"Đi, chém Thần Châu Phiếu Miểu tông!" Tử Tịch Tiên Đế chỉ vê hướng Thần Châu.

Rẹtl Bóng đen cấp tốc hóa thành một kiếm quang màu đen, kéo dài mười vạn dặm, chiếu rọi ra vô số hình chiếu tinh hệ, cũng khiến rất nhiều tu hành giả chú ý.

"Đó là vật gì?"

Không ít tu hành giả của Thần Châu ngẩng đầu liền phát hiện sâu trong tinh không có một kiếm quang chém xuống, dù còn cách cự ly vô số tinh hệ, nhưng vẫn làm bọn họ xuất hiện cảm giác da đầu tê dại tim đập nhanh.

"Diệp Phong, ngươi nhất định phải chết!" Sâu trong Vũ Trụ có dao động pháp tắc truyền đến, nương theo đó là giọng nói dữ tợn của Tử Tịch Tiên Đế.

"Không ổn!"

"Đây là sức mạnh đáng sợ rất gần với Tiên Đế tâng tám mươi, một kiếm này chém xuống thì đừng nói là Phiếu Miểu tông, cho dù là toàn bộ Thần Châu cũng không ngăn được?"

"Xong đời!"

Tu hành giả của Thần Châu kêu rên không ngừng.

Một vài Tiên Đế Viễn Cổ cảnh giác, lập tức lôi kéo truyên nhân y bát của mình đào tẩu.

"Tử Tịch Tiên Đế, ngươi làm càn!"

Vào thời khắc mấu chốt, Lữ Thiên Tôn ở Thượng Cổ Long đình bỗng mở mắt ra, nổi giận gâm lên một tiếng, sau đó liền có vô số thủy triều pháp tắc phóng lên tận trời.

Âm ầm!

Kiếm quang màu đen kia còn chưa đụng phải tâng khí quyển của đại lục Thần Châu liên bị thủy triêu pháp tắc nghiền nát.

Nguy cơ được giải trừ.

"Là Lữ Thiên Tôn xuất thủ!"

"Lữ Thiên Tôn không hổ là Tiên Đế trên tâng tám mươi, chỉ tùy ý tung một kích đã chặn được đòn tiến công của Tử Tịch Tiên Đế, thật là lợi hại."

Đám người rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

"Đáng chết!" Mắt thấy một kích trí mạng của mình bị ngăn cản, Tử Tịch Tiên Đế lập tức giận dữ: "Lữ Thiên Tôn, chó ngoan không cản đường, ngươi cũng chờ cho tal"

Nói đi, gã xoay người chạy.

Mạnh như Lữ Thiên Tôn cũng không thể phát giác rốt cục Tử Tịch Tiên Đế đang núp ở nơi nào.

"Hay cho một tên Tử Tịch Tiên Đế, dám can đảm công khai vũ nhục bản Thiên Tôn, lần sau gặp mặt nhất định phải nhổ hết lông gà của ngươi rồi lăng trì xử tử!" Lữ Thiên Tôn quát lớn.

Sâu trong tinh không, Tử Tịch Tiên Đế nghe vậy thì bị dọa đến toàn thân run rẩy, suýt đã són tiểu.

Trên Phiếu Miểu tông, Diệp Phong cũng truyền ra thanh âm: "Tử Tịch Tiên Đế, con gà trụi lông như ngươi không có mấy phần bản lĩnh mà miệng lưỡi lại rất lợi hại, cũng không biết đã ăn bao nhiêu tỏi."

Tử Tịch Tiên Đế nổi giận mắng: "Nếu không phải có lão cẩu Lữ Thiên Tôn xuất thủ thì Diệp Phong ngươi và Phiếu Miểu tông sớm đã bị bản đế chém giết, thật là tức chết ta rồi!"

"Giết ta? Chỉ dựa vào con gà trụi lông như ngươi? Thật có lỗi, ta có đứng tại chỗ thì ngươi cũng không đánh nổi ta, nói gì đến giết ta?" Diệp Phong cười nói.

"Ngươi chờ đó cho ta! Một khi chủ nhân của Hắc Ngục xuất thế thì ta nhất định lập tức giết ngươi." Tử Tịch Tiên Đế không phục lắm. "Ta chờ ngươi." Diệp Phong nói: "Nhưng cho dù là chủ nhân của Hắc Ngục xuất thế, cho dù hắn là Tiên Đế tâng tám mươi, ta cũng không sợ."

"Khoác lác thì ai không biết nói?" Tử Tịch Tiên Đế cười nhạo: "Ta còn có thể dùng một ngón tay nghiền nát ngươi đấy!"
Bình Luận (0)
Comment