Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1976 - Chương 2231: Đàm Phán Không Thành, Nữ Tử Trong Quan Tài

Chương 2231: Đàm phán không thành, nữ tử trong quan tài Chương 2231: Đàm phán không thành, nữ tử trong quan tàiChương 2231: Đàm phán không thành, nữ tử trong quan tài

Lúc này Lữ Thiên Tôn nói: "Tử Tịch Tiên Đế, bản tôn cũng không muốn chặn ngang một cước vào ân oán giữa ngươi và Diệp chưởng môn, nhưng ngươi ra tay với Thân Châu chính là khiêu khích tất cả sinh linh Thân Châu, chết không có gì đáng tiếc."

"Ngươi giỏi thì đến đánh ta đi!" Tử Tịch Tiên Đế hừ một tiếng, rất cuông ngạo.

Lữ Thiên Tôn nghe vậy thì cắn răng, không có cách trị thứ không biết xấu hổ, mặt dày vô sỉ như Tử Tịch Tiên Đế.

Diệp Phong cũng lười nói nhảm với Tử Tịch Tiên Đế.

Cuộc cãi nhau của cường giả ba bên cứ kết thúc như vậy.

Trên đỉnh Phiếu Miểu phong, Diệp Phong ngôi trên bàn tiệc.

Hóa thân của thiên đạo Thần Châu đang trôi nổi giữa không trung, sau lưng có chín tiên quang hoa mỹ tôn ông ta càng có vẻ thần thánh, giống như Thần Linh cứu khổ cứu nạn.

"Thiên đạo tiền bối, chiêu kia của Tử Tịch Tiên Đế đã tiếp cận vô hạn đến Tiên Đế tâng tám mươi, uy lực cực mạnh, lấy năng lực phòng ngự hiện tại của Thần Châu thì có thể chống đỡ được không?" Diệp Phong rất quan tâm vấn đề này.

"Được.' Thiên đạo Thân Châu gật đầu: "Cho dù Lữ Thiên Tôn không xuất thủ thì khi kiếm quang kia tiếp xúc với tâng khí quyển cũng sẽ bị đánh tan."

"Vậy ta an tâm." Diệp Phong gật đầu.

Sâu trong Vũ Trụ, Tử Tịch Tiên Đế không ngừng lén lút lao đi, cuối cùng đi tới mảnh đất xa xôi vô tận để gặp mặt Lôi Vô Đạo.

"Sao ngươi lại tới đây?" Nhìn thấy Tử Tịch Tiên Đế, Lôi Vô Đạo rất câm nín.

Hắn rất khinh bỉ đối phương, cảm thấy Tử Tịch Tiên Đế là một tên phế vật, mới vừa thành lập Hắc Ngục Ma Tông mà đã bị Diệp Phong san bằng trong thời gian ngắn ngủi như vậy.

"Trong thân thể ta có bệnh kín, chỉ sợ phải nhờ sự trợ giúp của các ngươi mới có khả năng khỏi hẳn." Tử Tịch Tiên Đế lộ ra vẻ mặt uất nghẹn.

Sau khi cuộc đấu miệng vượt giới với Diệp Phong kết thúc, gã đột nhiên phát hiện do mình thi triển bóng đen, cộng thêm trước đó bị Diệp Phong liên tục trảm cánh gà hai lần nên thân thể đã bị phản phệ ở mức độ nhất định, khó mà khỏi hẳn.

"Chữa thương? Vậy thì được." Lôi Vô Đạo lấy bút Thất Thải ra, viết các loại văn tự Thượng Cổ giữa không trung, bản nguyên sinh mệnh nông đậm và một chút năng lượng chuyên thanh trừ ảnh hướng tiêu cực rơi xuống, không đến nửa khắc đã chữa khỏi cho Tử Tịch Tiên Đế.

"Thương thế của ngươi đã khỏi hẳn, tiếp theo ta muốn hỏi ngươi một vấn đề." Lôi Vô Đạo thu hồi bút Thất Thải.

"Vấn đề gì?" Tử Tịch Tiên Đế hỏi lại.

"Rốt cục khi nào chủ nhân của Hắc Ngục các ngươi mới có thể đi ra ngoài?" Sắc mặt Lôi Vô Đạo rất âm trầm: "Xét thấy biểu hiện gần đây của ngươi, ta tạm thời không muốn giao Giới Nguyên kết tinh cho ngươi, muốn lấy thì mời chủ nhân của Hắc Ngục đến."

"Cái gì, ngươi không cho?" Tử Tịch Tiên Đế trừng mắt, trong lòng thâm mắng.

"Thế nào, ngươi không phục?" Người hộ đạo tiến lên một bước, chỉ hơi lộ ra một luồng khí tức đã khiến Tử Tịch Tiên Đế chảy đầy mồ hôi, nhịp tim tăng lên. Tử Tịch Tiên Đế cắn răng, nói: "Các ngươi cho ta mười viên Giới Nguyên kết tinh trước, sau đó ta lập tức đi tìm chủ nhân của Hắc Ngục, mời hắn giúp các ngươi, thế nào?"

"AI" Lôi Vô Đạo nhún vai.

Người hộ đạo thì như đang nhìn một tên đần.

Tử Tịch Tiên Đế nheo mắt, sửa lời: "Nếu không, cho ta tám viên trước cũng được. . . Năm viên, thế nào? Sao còn trừng mắt? Ba viên, chỉ ba viên thôi!"

Lôi Vô Đạo cười nhạo và nói: "Ngươi là một tên phế vật triệt triệt để để, thành sự không có bại sự có thừa, còn muốn Giới Nguyên kết tinh? Một viên cũng không có!"

"Thật là khinh người quá đáng!" Tử Tịch Tiên Đế giận quá thành cười: "Ta lập tức đi tìm chủ nhân của Hắc Ngục, nhưng chờ ta tìm được hắn thì không còn gì liên quan đến các ngươi, đến lúc đó chúng ta không cần hợp tác gì nữa!"

Nói xong, gã xoay người rời đi.

"Thật là một tên phế vật!" Lôi Vô Đạo nhún vai, nhìn về phía người hộ đạo bên cạnh.

"Đã rõ." Người hộ đạo gật gật đầu.

Sau một khắc, một kiếm quang sáng chói chém qua hư không, Tử Tịch Tiên Đế đang đào tẩu bị chém đứt một cánh tay, gã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, sau đó hùng hùng hổ hổ bỏ chạy.

Nửa khắc sau, cánh tay còn đang trôi nổi trong hư không dần dần bành trướng thành một cái cánh gà to lớn, chỗ đứt trơn bóng như gương, thậm chí có thể phản chiếu ra gương mặt lạnh lùng của Lôi Vô Đạo.

"Chỉ là một tên Tử Tịch Tiên Đế đến Tiên Đế tâng bảy mươi, thật là không biết sống chết." Lôi Vô Đạo cười nhạo.

Khi hắn nhìn về phía cái cánh gà kia, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười gắn, lập tức hấp thu tinh huyết Phượng Hoàng trong đó rồi dùng bút Thất Thải luyện hóa chiết xuất, chúng hóa thành một giọt tinh huyết Phượng Hoàng màu vàng kim, sau đó hắn đi vào tiên cung.

Một cái cổ quan đang trôi nổi tại đây.

Trong quan tài có một vị nữ tử tuyệt đẹp đang lẳng lặng nằm, đó chính là người đứng thứ hai trên Vô Địch Chí Tôn bảng - Đông Hoàng Tiêu!

"Tiêu Tiêu, đây là tinh huyết Phượng Hoàng trân quý đã được ta cô đọng, nàng hấp thu nó liền có thể giúp nhục thân của mình trở nên càng cường đại, chờ đến lúc ta phục sinh nàng thì hẳn có thể trực tiếp tấn thăng lên Tiên Đế." Lôi Vô Đạo dịu dàng nói.

Sau đó hắn nhỏ tinh huyết Phượng Hoàng lên mi tâm của Đông Hoàng Tiêu, trợ giúp nàng hấp thu vật này, cũng để lại một ấn ký Phượng Hoàng lớn bằng hạt gạo trên mi tâm của nàng.

“Thật đẹp, quá đẹp!" Lôi Vô Đạo cười ngây ngô.

Đúng lúc này, hắn phát hiện vóc dáng của Đông Hoàng Tiêu cũng phát sinh biến hóa không nhỏ, đường cong trên cơ thể trở nên càng ngạo nghễ, khiến hắn kinh ngạc không thôi.

"Tinh huyết Phượng Hoàng còn có tác dụng này?" Lôi Vô Đạo nhìn chằm chằm trước ngực Đông Hoàng Tiêu, phát hiện hình như nó lớn hơn một cỡ, vẻ mặt càng trở nên kích động.

"Xem ra ta phải kiếm một ít tinh huyết Phượng Hoàng." Lôi Vô Đạo cười tà.

Hắn nhìn về phía người hộ đạo bên cạnh: "Tiền bối, ta muốn một mình tâm sự với Tiêu Tiêu một lát."

Người hộ đạo nghe vậy thì quay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment